Chương 1011 Khống chế Bạch Miêu
Lâm Siêu nhìn chăm chú về phía sao trời lấp lóe ở phương xa, thấp giọng nói: "Nếu như nói lực ý chí cùng với linh hồn là khu hạch tâm của sinh mệnh, như vậy nhục thể chính là vật dẫn, nếu như khu hạch tâm quá mạnh, cùng với vật dẫn không xứng đôi, thì nhục thân sẽ bị sụp đổ, cho nên, cỗ phân thân này của nó, căn bản là không có cách nào tiếp nhận được tinh thần lực cùng với linh hồn cường đại của bản thể, chỉ có thể cộng hưởng một phần ký ức cùng với ý chí, nhưng lại không cách nào có được toàn bộ linh hồn!"
"Thì ra là thế!" Anubis chợt tỉnh ngộ, nói: "Từ rất lâu về trước, ta đã nghe mọi người đồn đãi tứ đại ác thú đều có tuyệt kỹ, 【 Thủ Hộ 】 có phòng ngự tuyệt đối, gần như là Bất Tử, thế nhưng ở bên trong tứ đại ác thú, lại chính là con ác thú bị giết chết duy nhất được xác minh, mà 【 Thiên đạo 】 thì lại có ba ngàn phân thân, có dục vọng thống trị cực mạnh, cỗ phân thân này của nó chẳng những có một bộ phận máu thịt, còn có một bộ phận linh hồn của nó, có thể nói là một «Thiên đạo» còn nhỏ!"
Lâm Siêu trong lòng thầm run sợ, ba ngàn phân thân? Đây là năng lực hùng hậu như thế nào?
Anubis nói: "Việc này cũng không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu ngay đi."
Lâm Siêu chậm rãi gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, toàn thân thiêu đốt ra ba động kim sắc mãnh liệt, đặc tính hạt thần tính cũng lẫn vào trong lực ý chí và linh hồn của hắn, giờ phút này đã hóa thành một thanh cự kiếm màu vàng, dưới sự gia trì của năng lực【 linh hồn 】Anubis, thanh này cự kiếm này trở nên cực kỳ to lớn, phảng phất như có thể khai thiên tích địa, quét ngang vũ trụ.
"Phá!"
Ánh mắt của Lâm Siêu trở nên kiên định, gật nhẹ một tiếng, hướng về phía chỗ sâu bên trong không gian ý thức đâm tới.
"Oanh" một tiếng, vô số chùm sáng màu tím bắn tới mãnh liệt, giống như mưa rơi đánh lên trên thanh cự kiếm màu vàng, hào quang màu vàng bên trên thanh cự kiếm tràn ra như gợn sóng, không một chút lo sợ nào chém thẳng về chỗ sâu bên trong không gian ý thức.
Rống!!
Toàn bộ tinh không rung chuyển, từ bốn phương tám hướng bên trong không gian ý thức truyền ra một tiếng gào thét dữ tợn ngập trời, ở trên tinh không, ẩn ẩn hiện ra khuôn mặt dữ tợn của Bạch Miêu, nó nhìn xuống Lâm Siêu, gầm lên: "Muốn chiếm cứ đầu óc của ta sao, ngươi đây chính là muốn ở trước mặt Quan Công đùa nghịch đại đao, bạo cho ta!" Trong khoảng thời gian mà nó đi lên mặt đất đã đọc qua không ít sách báo, hiểu rõ thế giới hiện tại, không khỏi học xong câu châm chọc của thời đại trước.
Oanh!!
Bên trong tinh không lập loè vô số tinh mang, ầm ầm bộc phát ra từng chùm ánh sáng màu tím nồng đậm, đem trọn vẹn tinh không biến thành màu tím, tựa như là muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Lâm Siêu không ngờ được con Bạch Miêu này lại quả quyết như thế, biết rằng cỗ phân thân này khó mà ngăn cản được ý thức của hắn xâm lấn, cho nên mới trực tiếp lựa chọn tự bạo, liều chết đồng quy vu tận cùng với hắn! Hơn nữa, mặc dù nói là đồng quy vu tận, nhưng đối với «Thiên đạo» mà nói, cái mà nó tổn thất chỉ là một cỗ phân thân, nhưng đối với Lâm Siêu mà nói, linh hồn lại triệt để khô kiệt, chết đi.
"Đông kết!"
Thần sắc Lâm Siêu vẫn duy trì sự tỉnh táo, ánh mắt băng lãnh, đối mặt với quang mang màu tím bao phủ tầm mắt, nói khẽ một câu, trong sát na hắn dứt lời, toàn bộ không gian ý thức, lại bỗng dưng ngừng lại, tất cả quang mang màu tím lấp lóe, cũng bị đông cứng trong hư không, tựa như là một bức tranh.
"Phá!"
Ý thức của Lâm Siêu hóa thành một thanh cự kiếm màu vàng, ầm ầm chém ra.
"Oanh", hư ảnh của Bạch Miêu ở phía trước bỗng nhiên bị xé nứt.
Hàn khí từ trên thân thể của Bạch Miêu chậm rãi được thu liễm, rút về trong lòng bàn tay của Lâm Siêu, bộ lông đông cứng cũng dần dần khôi phục lại, mà Lâm Siêu cũng đã mở mắt ra, nhẹ nhàng thu cánh tay về, nhìn về phía cỗ thân thể dài hơn hai mươi mét của Bạch Miêu, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới, chỉ là một cỗ phân thân, đã có thể suýt nữa làm cho mình mất mạng, hơn nữa đây còn không phải là cỗ phân thân mạnh nhất của nó!"
Lúc trước nếu không phải có Anubis lợi dụng năng lực【 linh hồn 】, trong lúc cùng với Lâm Siêu hỗ trợ ngăn cản đòn công kích tinh thần của Bạch Miêu, còn phân ra một bộ phận ý thức khống chế thân thể, vọt tới gần Bạch Miêu, đem toàn bộ thân thể của nó đông cứng, lúc này mới tránh khỏi được đòn công kích của Bạch Miêu.
Lâm Siêu đưa tay vung lên, thu hồi lại lỗ đen, cũng giải trừ phạm vi đông kết chung quanh, tuy nhiên hàn khí lưu lại trong không khí, y nguyên vẫn lạnh lẽo đến thấu xương.
Tượng băng Tân Nguyệt Nữ Vương ở trước mặt Lâm Siêu, ngón tay nhẹ nhàng động đậy, bả vai bỗng nhiên thoáng giãy dụa, từ bên trong trạng thái đông cứng khôi phục lại, há miệng thở dốc, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Siêu có mấy phần rung động, vào lần trước gặp Lâm Siêu, nàng còn có thể thấy rõ một chút nội tình của người đàn ông này, mà lần này nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh Thâm Uyên thâm thúy, loại cảm giác này, chỉ có khi nàng đối mặt với Bạch Miêu mới thấy qua.
Lâm Siêu xoay người nhảy lên trên lưng của con Bạch Miêu ngồi xuống, nhìn Tân Nguyệt Nữ Vương, nói: "Lên đây với ta, đi tới thế giới trong lòng đất, tìm bằng hữu của ta."
Tân Nguyệt Nữ Vương nhìn qua con Bạch Miêu nằm im không nhúc nhích, con ngươi thít chặt lại, run rẩy nửa ngày, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, cúi đầu, không nói một lời nào bò lên trên phần lưng của Bạch Miêu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lâm Siêu, mới thấp giọng nói: "Ngươi làm sao lại có thể chế phục được nó?"
Lâm Siêu đạm mạc nói: "Ngươi không cần phải biết." Nói xong liền chuẩn bị thôi động một bộ phận ý thức trong đầu của Bạch Miêu, đi đến lối vào thế giới trong lòng đất, bỗng nhiên có một tiếng rít xé gió truyền đến.
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn lại, toàn thân giống như bị sét đánh, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Bạch Tuyết...
Lâm Siêu nhìn qua đạo thân ảnh bay tới như thiểm điện này, cái dung nhan quen thuộc khắc sâu vào cốt tủy kia, cho dù chỉ dừng lại ở trên võng mạc một phần ngàn giây, hắn cũng sẽ không nhận lầm.
Sưu!
Thân ảnh nghiêng nước nghiêng thành dừng lại trên đỉnh đầu của Lâm Siêu, dùng đôi mắt đen kịt nhìn xuống Lâm Siêu đang ngồi trên lưng con Bạch Miêu, không chứa mảy may một tia tình cảm nào nhìn chằm chằm, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Anubis trông thấy Lâm Siêu suy nghĩ xuất thần, không khỏi hét lớn: "Đừng có nhận lầm, nàng không phải là Bạch Tuyết, nàng chính là Vực Sâu Nữ Vương chân chính!!"
Lâm Siêu làm sao lại không phân biệt được Bạch Tuyết cùng với nhân cách vực sâu, nhìn qua khuôn mặt quen thuộc lạnh lùng kia, trong đầu của hắn không nhịn được một lần nữa hiện ra thân ảnh nhỏ nhắn kia, cùng với nụ cười ôn nhu... Cho dù hắn biết rõ vị trước mắt này là Vực Sâu Nữ Vương, nhưng hắn vẫn hy vọng, thời gian có thể dừng lại.
Chỉ vì để cho hắn ngắm nhìn lâu hơn được một chút...Nhưng dù sao thì hắn cũng không nắm giữ năng lực【 thời gian 】, không có cách nào khống chế thời gian lưu động.