← Quay lại trang sách

Chương 1090 Cự trảo khổng lồ

Thanh âm của hắn cực nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong tai của mấy thân ảnh đứng ở đằng sau lưng, mấy người này lập tức giật mình, mờ mịt nhìn Gilgamesh, nói: "Vương, ngài đây là..."

Ba động nóng rực, bỗng nhiên từ lòng bàn tay của Gilgamesh dập dờn xuất hiện, vào lúc bàn tay của hắn chạm vào, hàn băng lấy một tốc độ kinh người nhanh chóng bị hòa tan, tạo thành một lượng lớn hơi nước màu trắng, cuồn cuộn bay tứ tán, bao phủ hoàn toàn thân ảnh của hắn.

"Chuyện này..."

"Vương, ngài..."

Bao quát cả người trung niên toàn thân che kín bởi vết khắc màu đen kia, cũng lộ ra thần sắc mờ mịt, không phải Vương nói là muốn phá nát con quái vật ở bên trong khối băng này hay sao, tại sao Vương lại muốn hòa tan khối băng này? Làm như vậy chẳng phải là hòa tan khối băng cho quái vật thoát ra??

Trong lúc mấy người này đang ngây người, bên trong hơi nước màu trắng bỗng nhiên có mấy tia ánh sáng màu đỏ sậm bắn ra, nhanh lẹ như điện, cơ hồ là trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của mấy người này, liên tục mấy tiếng " Phốc phốc phốc", mưa máu màu đen bắn ra tung tóe, bọn hắn khó có thể tin được nhìn qua bóng người đang đứng trong hơi nước, cho dù có nằm mộng cũng không nghĩ ra, mộng tưởng và bá nghiệp mà mình còn chưa kịp thực hiện, đã cứ như vậy lặng yên không một tiếng động kết thúc.

"Vương của…ta!"

Người trung niên suy yếu giơ hai tay lên, trong thần sắc lộ ra vẻ mờ mịt mà bi thống, chỉ là hơi nước, tự nhiên sẽ không thể ngăn cản được thị giác của hắn, chỉ thấy đạo thân ảnh thon dài đang đứng ở phía trước, thân thể hơi nghiêng, mang theo khí chất cao quý cùng với lạnh lùng, không chứa mảy may một chút tình cảm nào nhìn chăm chú vào hắn.

"Vì cái gì?"

"Tại sao ngài lại muốn giết chúng ta?"

Gilgamesh không hề có ý tứ muốn trả lời câu hỏi của hắn, trong ánh mắt soi mói của người trung niên, chậm rãi giơ tay lên, dùng năm ngón tay giữ chặt bả vai của người trung niên, dọc theo phần bụng của Gilgamesh bắn ra mấy cái xúc tu màu đỏ sậm, "Phốc" một tiếng, thân thể của người trung niên trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, máu tươi màu đen bắn tung tóe lên mặt đất, tràn ngập mùi vị tanh hôi.

Không có phá hủy, sẽ không thể gây dựng lại.

Thân thể của người trung niên cùng với mấy người khác vỡ vụn ra, mấy cái xúc tu đỏ sậm nhanh chóng cuốn lấy thịt vụn, hấp thu vào bên trong xúc tu, không tới mấy giây sau, thân thể của mấy người này liền biến mất sạch sẽ, không lưu lại nửa điểm vết tích!

Làm xong những việc này, Gilgamesh thả tay xuống, mặc cho mấy cái xúc tu màu đỏ sậm thu lại vào trong bụng, sau đó, hắn xoay người, khẽ ngẩng đầu nhìn qua bóng đen trong khối băng trước mặt, ở vị trí mà khối băng bị hòa tan, lộ ra một phần thân thể của con quái vật, rõ ràng là... một cái móng vuốt!

Không sai, rõ ràng là một cái móng vuốt, cái động quật có chiều dài một trăm mét này, vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy được một cái móng vuốt trên bàn chân của con quái vật!!

Trên đỉnh núi băng cô độc.

Có hai bóng người đang ngồi ở chỗ này, nhàn nhã uống rượu, nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phương xa vạn dặm, bỗng nhiên, người tuổi trẻ mặc thanh sam khẽ nhướng mày, nói: "Khí tức của Hắc Lệ đã biến mất?"

Người trung niên mặt đầy râu ria ngồi bên cạnh hắn cười nói: "Không phải là đã chết rồi chứ, hắn đang đi theo bên cạnh Vương cơ mà."

Người tuổi trẻ cũng không phải là đang nói đùa, thần sắc càng trở nên ngưng trọng, nói: "Không đúng, khí tức sinh mệnh của hắn xác thực đã biến mất, ngoại trừ hắn, khí tức của hai người Phong Linh, Huyết Nhận cũng đều biến mất, khí tức của Vương cũng đã trở nên rất yếu ớt, đã có chuyện xảy ra!"

Người trung niên khẽ giật mình, lập tức thu hồi một bình rượu ngon trong tay lại, nói: "Chúng ta đi xem một chút."

"Ừm."

Người tuổi trẻ vừa gật đầu, bỗng nhiên "Oanh" một tiếng, mặt đất kịch liệt lay động, giống như là có động đất, nếu như đứng ở trên cao nhìn xuống, liền có thể trông thấy cả tòa núi băng đang kịch liệt lay động.

Hai người biến sắc, vội vàng tung người bay lên, đứng lơ lửng trên không trung.

Cơ hồ là ngay vào lúc bọn hắn bay lên không trung, ngọn núi tuyết một khắc trước bọn hắn đang ngồi đàm đạo, liền ầm ầm sụp đổ, từ hai bên sườn núi gãy thành hai đoạn, sụp đổ xuống dưới.

Hai người đứng ở trên không, quan sát toàn cục, lập tức nhìn thấy một màn doạ người, ngọn núi băng bị gãy làm hai sụp xuống lại được nâng lên, giống như là có cái gì ở phía dưới phá đất chui lên vậy, hơn nữa tốc độ chui lên cực kỳ kinh người, không có một chút ngừng lại nào, cũng không có bị trọng lượng của ngọn núi băng ảnh hưởng, sử dụng thế như chẻ tre đẩy ra.

Ầm ầm ~!

Bên trong âm thanh ầm ầm sụp đổ của ngọn núi băng, bỗng nhiên có một cái bàn chân to lớn bén nhọn, từ bên trong tuyết lở duỗi ra, ầm ầm đặt xuống mặt băng, cánh đồng tuyết đột nhiên chấn động, phi tốc rạn nứt, vết rách lấy một tốc độ kinh người lan đến phương xa.

Hai người ở trên bầu trời hoàn toàn nhìn đến ngây người.

20 giây trước khi ngọn núi băng sụp đổ.

Bên trong một cái động quật cách ngọn núi băng 20 dặm về phía Tây, bên trong có ánh sáng yếu ớt do hỏa diễm thạch tỏa ra, phía sâu trong động quật bị một bức tường hàn băng chắn ngang, ở bên trong hàn băng có thể nhìn thấy được một bóng đen thâm trầm, giờ phút này, hai bóng người đang đứng trước mặt bức tường hàn băng này, đều có phong thái bất phàm, tản ra khí tức Thần Vương mênh mông.

"Không biết ở trong khối băng này phong ấn dạng quái vật như thế nào, nhìn kích cỡ của khối băng, ngươi nói xem con quái vật ở bên trong có phải hay không là một trong tứ đại ác thú? Chẳng lẽ đây là «Tín Ngưỡng»?" Một người trong đó tò mò hỏi.

Một người khác cười cười, nói: "Ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi, «Tín Ngưỡng» ta đã từng thấy một lần, tuyệt đối không chỉ có kích cỡ như thế này, hơn nữa ta cảm thấy, coi như là «Tín Ngưỡng» đã chết rồi, chúng ta cũng chưa hẳn đã có thể gây ra thương tổn cho thân thể của nó, con quái vật này hơn phân nửa là ác thú ở kỷ nguyên thứ hai, hoặc là con ác thú cường hãn nào đó ở kỷ nguyên thứ ba đi."

"Cũng đúng." Người lúc trước cười nói: "Nếu có thể phá hủy được thân thể của con quái vật này, chúng ta cũng coi như là đã làm ra một việc tốt, đáng tiếc là đám nhân loại kia, quá mức ngu muội, không hề biết được, chuyện mà chúng ta đang làm, mới thật sự là cứu vớt nhân loại, mà bọn hắn, lại chỉ là sâu mọt, là kẻ tạo ra tai họa!"

Một người khác thở dài, nói: "Ưu điểm của nhân loại lớn nhất chính là đoàn kết, nhưng mỗi cá thể lại không giống nhau, hoàn toàn không giống cùng với đàn kiến, đàn sói, người nào cũng coi mình là quan trọng nhất, đem sinh mệnh của mình xem là trân quý nhất, hết lần này tới lần khác, vừa có chỗ tốt, vừa có chỗ hỏng, những lời mà chúng ta nói, bọn hắn lại nghe không vào, bọn hắn cứ cố chấp hướng về phía sai lầm tiếp tục đi tới, lại cho là chúng ta là sai lầm."

"Ài! Không nói cái này nữa, đoán chừng Vương đã sắp bắt đầu hành động, chờ đến khi Vương phát ra tín hiệu, chúng ta liền đồng loạt ra tay, đem nơi này phá hủy hoàn toàn." Người lúc trước thở dài nói.