Chương 11 BẠN ĐÃ TẠO RA RẮC RỐI CỦA THẾ GIỚI
Có hai người tìm đến và giải thích ngay rằng họ là người Thiên Chúa giáo, và vì thế họ mong muốn mang lại bình an cho thế giới.
Chẳng phải những danh hiệu này – người Thiên Chúa giáo, Phật giáo, Hindu giáo,… – khiến người ta tách biệt nhau sao? Khi những hàng rào dân tộc và kinh tế chia rẽ con người, thì tôn giáo với hình ảnh biểu tượng của mình, các bàn thờ thâm u, những tu sĩ không ngừng tụng niệm, cũng khiến người ta xa cách nhau. Các đức tin và giáo điều, tín ngưỡng và việc lậm nghi thức dựng lên một hàng rào không thể vượt qua được. Người ta đã và vẫn đang tranh cãi một cách vô nghĩa quanh những điều này. Chính chúng đã gây nên sự bất khoan dung và thái độ đối kháng. Chính chúng làm hư hỏng trái tim và tâm trí. Chính tinh thần của chủ nghĩa bè phái, độc đoán, xem mình là có đặc quyền đã hủy hoại sự thống nhất giữa con người, hủy hoại thiện chí và yêu thương.
Tôn giáo là cách thương yêu trong cuộc đời, chứ không phải niềm tin. Đó là hành động không có cái tôi, những động cơ riêng tư, và không có chủ nghĩa nghi thức. Đó là sự tìm kiếm đấng tối thượng mà không làm sai lạc giáo điều.
Khi một người khẳng định mình là tín đồ Thiên Chúa giáo hay Hindu giáo, là người Mỹ hoặc người Anh, thì đi liền với đó là một niềm kiêu hãnh và uy quyền nhất định, tất yếu sẽ tạo nên những hàng rào ngăn cách giữa người với người. Và khi nói mình là người Thiên Chúa giáo, phải chăng họ không nhận thức được toàn bộ những ẩn ý trong đó? Phải chăng họ không nhận ra sự vô nghĩa của cái danh đó và sự lớn lao của thực tại? Càng bận tâm với những chuyện nhỏ nhặt, tầm thường, chẳng phải họ càng ít quan tâm tới thực tế sao?
Tình thương, lòng trắc ẩn và thiện chí – các yếu tố này không cần một nhãn dán, chúng chính là những gì mang lại bình an cho thế giới. Không phải là sự điều chỉnh thuần túy về mặt kinh tế, sự thống trị của một hoặc hai dân tộc, cũng không phải sự tiến bộ về kỹ thuật có thể mang lại sự bình an. Trái lại, nếu không có sự thay đổi của con tim, thì những thứ này chỉ có thể mang lại những thảm họa lớn hơn và gây hủy diệt nhiều hơn mà thôi.
Để mang lại bình an cho thế giới, bạn phải bắt đầu với chính mình, vì bạn chính là thế giới. Bạn là gì, thì thế giới là vậy. Nếu bạn tham lam, tranh giành, mưu cầu đặc quyền, đặc lợi, gắn với danh này tiếng nọ, ganh tỵ và sân si, thì bạn sẽ có một thế giới mà trong đó lòng thù hận và chiến tranh sẽ hiện hữu, một thế giới của sự hỗn loạn và bạo ngược, của sự nhẫn tâm và sợ hãi ngày càng tăng.
Bạn đã tạo ra rắc rối của thế giới, và bạn là người duy nhất có thể giải quyết nó. Đừng đẩy cho các chuyên gia, chính trị gia, các vị lãnh tụ, bởi vì bạn là gì, thì thế giới là vậy.