← Quay lại trang sách

Chương 13 TRÒ CHƠI DÃ MAN CỦA XÃ HỘI

Bà M., một giáo viên, kể lại rằng ngoài giờ học, các học trò của bà toàn chơi trò binh lính với súng máy, gươm, xe tăng,… bằng gỗ. Làm sao ngăn chặn được chúng đây?

Trên thực tế, khi toàn bộ xã hội tham gia vào trò chơi hung tàn này, thì việc ngăn cản vài đứa trẻ chẳng có tác dụng nhiều (rồi chúng sẽ lại bị những người lớn hơn dụ dỗ tiếp thôi), trừ phi giáo viên thường xuyên ở bên cạnh và giúp chúng có những hình thức giải trí khác, lành mạnh và vô hại. Bà có thể giám sát liên tục một hoặc hai đứa trẻ, nhưng nếu bọn trẻ không được giúp đỡ để hiểu được các hiểm họa theo ngay sau tính chất dã man của các trò chơi thông qua cách dẫn dắt và hướng dẫn khôn khéo, thì chẳng bao lâu xã hội sẽ lại cuốn lấy chúng.

Xét cho cùng, xã hội là một cá nhân hoặc một tập hợp những cá nhân, và trừ khi cá nhân đó xóa bỏ được các nguyên nhân gây ra chiến tranh,… nếu không thì việc vá víu đơn thuần ngoài mặt, tái tạo những nguyên nhân đó trong một trật tự khác, cũng chẳng có tác dụng gì.

Vậy nên bà M. phải bắt đầu với bản thân. Bà phải hiểu chính mình, bởi vì từ sự tự tri mà ta có tư duy đúng.