Chương 32 BIẾN MỌI THỨ THÀNH LỢI ÍCH CÁ NHÂN
L. M. giải thích rằng cô bao giờ cũng thấy chính mình cố thâu tóm, muốn được thương yêu, biến mọi cuộc trò chuyện, mọi gặp gỡ với người khác thành lợi ích cho bản thân. Trước mỗi sự kiện, cô đều rút ra được lợi ích và lợi thế từ nó cho chính mình. Tâm của cô tràn ngập những suy nghĩ như vậy cùng với các kỳ vọng. Cô đã chơi trò này trong nhiều năm và cảm thấy chán ngấy nó. Cô không muốn chơi nữa nhưng cô nhận thấy rằng tâm thức cứ mãi tính toán, giả vờ, cứ mãi tham lam. Làm sao cô có thể bắt đầu giải thoát tư duy khỏi sự phù phiếm vô nghĩa vây quanh này?
Tại sao chúng ta tìm kiếm sức mạnh, tại sao chúng ta tích lũy, tại sao chúng ta gom góp tiền bạc, địa vị, danh hiệu, tình yêu? Tại sao chúng ta cứ chất nặng lên chính mình những kỳ vọng? Không phải là để thỏa mãn một sự thèm muốn cháy bỏng sao? Thèm muốn được hiện hữu, thèm muốn không bị loại ra ngoài, để đạt thành tựu và vì niềm vui sướng khi tham gia một đấu trường lớn. Nếu những kỳ vọng, danh hiệu, địa vị và sự giàu sang này bị tước đoạt, thì còn lại gì đây? Chẳng còn gì cả. Một tình trạng trống rỗng, nghèo nàn mênh mông. Do đó, việc khỏa lấp khoảng trống này, nỗi cô đơn đau đớn này trở thành một đòi hỏi không ngừng. Chúng ta cố gắng lấp đầy cái hố sâu này bằng của cải, bằng tình dục, bằng ác tâm, kỳ vọng, nghệ thuật, các hoạt động, chính trị, kiến thức, bằng mọi phương tiện khả dĩ có trên đời. Những ai không bị ngu muội hoàn toàn sau nỗ lực vô ích này sẽ quay sang đời sống tâm linh, quay sang Thượng đế. Họ mưu cầu đời sống tâm linh. Thượng đế trở thành phương tiện để lấp đầy hố sâu không đáy này. Vì vậy, Thượng đế trở thành một phương tiện khác để trốn thoát khỏi nỗi đau khổ và sợ hãi về sự nghèo nàn ở nội tâm đó. Việc đào thoát, dù cao quý tới đâu, đều dẫn tới rối loạn, đau khổ, ngu dại.
Tình trạng trống rỗng này liệu có thể được lấp đầy không? Bạn đã thử nhiều cách khác nhau, vậy bạn đã có thể lấp đầy nó chưa? Bạn có thể lấp đầy ngay lập tức hoặc bạn có thể nghĩ mình đã lấp đầy nó, nhưng bạn sẽ sớm nhận ra sự phiền não đau đớn của nó. Thật may mắn, bạn không thuộc kiểu người tự lừa dối, những người tự thuyết phục bản thân rằng họ đã tìm thấy đúng chất liệu để lấp đầy hoặc phương pháp của họ cuối cùng sẽ mang lại thành công.
Giờ đây, bạn muốn lấp đầy tình trạng trống rỗng đó bằng Thượng đế. Một lần nữa, liệu bạn có thể lấp đầy nó bằng những công thức trí tuệ? Khi thử áp dụng những hệ thống rèn luyện tâm linh khác nhau, với các giáo điều, tín điều và niềm tin khác nhau, với những giáo huấn khác nhau, liệu bạn có thể lấp đầy tình trạng trống rỗng này không?
Bạn không đưa ra được câu trả lời thật sự, bởi vì tâm thức nghĩ rằng nó không nghèo nàn đến vậy, rằng nó có những năng lực nào đó, rằng nó chưa thử nhiều cách lấp đầy sự trống rỗng này và có lẽ nó sẽ tìm thấy một cách hữu hiệu.
Vậy thì, hố sâu này có bao giờ được lấp đầy? Chẳng phải nó là một cái hố sâu thẳm đến nỗi mọi nỗ lực lấp đầy đều hoàn toàn vô nghĩa hay sao? Chẳng phải bản chất của sự thèm muốn là càng được thỏa mãn thì càng đòi hỏi hay sao? Trí tuệ là ở chỗ nhanh chóng thích ứng với thực tế này và ngu muội là ở sự bất lực trong việc tự thích nghi. Tuy nhiên, tâm thức không chịu lĩnh hội điều tất yếu này và từ chối đối diện với sự thật. Song, trong việc khám phá ra sự thật này lại ẩn chứa sự tự do sáng tạo thoát khỏi nỗi thèm muốn không ngừng ấy.
Các giải pháp hay câu trả lời của trí năng sẽ không làm giàu cho sự nghèo nàn vô hạn này. Sẽ chẳng có gì làm giàu được cho nó, chẳng có gì lấp đầy được cái hố không đáy này, nỗi cô đơn trống rỗng này. Chính sự nhận thức về nguyên nhân của sự nghèo nàn ấy sẽ mang lại hiểu biết, tự do. Với hiểu biết, thói quen gom góp tích lũy, ham muốn biến mọi thứ thành có lợi cho mình, ham muốn đạt những kỳ vọng,… bắt đầu bị triệt tiêu. Nếu không có sự hiểu biết này thì những thói quen suy nghĩ-cảm xúc này sẽ được thay thế bằng những thói quen suy nghĩ-cảm xúc khác. Tất cả các thói quen đều ngăn cản sự tự do sáng tạo.