Chương 23
Lễ hội Mardi Gras. Thành phố trở nên sôi sục. Hàng năm, có một cơn sốt ập xuống thành phố, vào ngày thứ Ba cuối cùng trước thứ Tư Lễ Tro, là Ngày thứ Ba béo . Liên tiếp trong 53 năm qua, từ năm 1827, khi lễ kỷ niệm đầu tiên được thực hiện một cách tự phát, không ai biết tường tận thế nào. Ngày ăn chơi cuối cùng trước khi bắt đầu thời gian khổ hạnh của Mùa Chay, cứ như thế giới của loài người yếu ớt sắp tận thế, không bao giờ hồi sinh. Cuộc thác loạn trước khi rút lui, như thể cho sự ăn năn hối lỗi một cái cớ vững chắc.
Không có đêm và không có ngày. Ánh sáng rừng rực của đuốc và đèn lồng dọc đường Canal, đường Royal và những đường phố khác tạo thành ánh mặt trời đỏ lúc nửa đêm; ban ngày những hàng quán đóng cửa, không có sự mua bán. Không có gì ngoài vui thú, và nó phải được miễn phí. Từ 8 năm qua, ngày này đã trở thành ngày lễ chính thức, và cũng từ năm đó, năm 1872, chính quyền đã phê chuẩn việc đeo mặt nạ trên phố vào ngày này.
Luôn có tiếng nhạc ở xa gần đâu đó; khi những khúc nhạc của một ban nhạc đường phố ở hướng này vừa tắt, giai điệu của ban nhạc khác lại cất lên ở hướng khác. Luôn nghe thấy những tiếng hò hét cười đùa, dù không nhìn thấy họ, khuất ở góc phố hay sau những ô cửa sổ mở toang của ngôi nhà nào đó. Hoặc có thể là sự yên tĩnh, dọc một con phố nhất định, vào thời điểm nhất định, khi ấy lễ hội Mardi Gras chắc chắn đang diễn ra ở nơi khác; nó không bao giờ ngừng.
Trong quãng thời gian yên tĩnh ấy có một bóng người đứng im trước cửa dưới một ban công phía trên đường Canal. Không khí vẫn mù mịt và hăng nồng khói hắc ín, dưới đất vương vãi hoa giấy, những cuộn giấy xoắn, xác bóng bay nom như những vỏ trái cây đủ màu kỳ cục, một, hai chiếc kèn thiếc vỡ; có cả một chiếc giày phụ nữ bị gãy gót. Đôi chân của một người say rượu thò ra vuông góc với ngưỡng cửa, phần còn lại ẩn bên trong. Người nào đó đã ném một vòng hoa, kiểu vòng hoa tang đặt dưới chân quan tài, và thế nào nó lại móc ngay vào mũi chân hếch lên của anh ta.
Nhưng bóng người khác này, bên trong khung cửa này, lại đứng thẳng tỉnh táo. Nó đã mang một chiếc mặt nạ giấy, theo tinh thần ngày hội Carnival; bằng không nó chỉ là một người đàn ông mặc vest bình thường. Chiếc mặt nạ rất kỳ quái, mang vẻ nhăn nhó cứng đờ của niềm hân hoan tội lỗi, càng kỳ quái gấp đôi khi đi chung với bộ dạng chán ngán, tuyệt vọng, ủ rũ của con người bên dưới nó.
Tiếng om sòm xa xa ì ầm từ nãy đột nhiên bùng lên hết cỡ, giống như nó đã vòng qua một góc đường, và một chuỗi dài, một vũ điệu rồng rắn của những người tham gia ngoằn ngoèo hiện ra, người này nắm eo hoặc vai người đi trước. Lễ hội Mardi Gras đã trở lại; khoảng lặng, không gian để thở, đã không còn.
Những ngọn đuốc đi cùng họ, những trống định âm và chũm chọe. Đường phố lại sáng bừng, như bị bắt lửa. Những cái bóng khổng lồ dập dờn trườn qua những mặt tiền màu cam của các tòa nhà. Cùng lúc, những người trong nhà lại đổ ra cửa sổ ở hai bên đường. Hoa giấy lại bắt đầu rắc xuống, biến thành đủ sắc cầu vồng khi nó đi qua những vùng sáng khác nhau, hồng, tím, xanh lục nhạt.
Trung tâm cuộc diễu hành, xương sống của những vũ công, được vây bọc bởi những phụ tá hai bên, đi một mình hoặc thành đôi, thành ba, thành bốn, đi cùng với nó nhưng không hòa vào nó. Dòng người càng lúc càng dài ra, bổ sung thêm những đoàn lẻ, dù chẳng ai biết nó đang đi đâu, và chẳng ai cần biết. Đầu đoàn đã rẽ vào góc đường thứ hai và ra khỏi tầm nhìn, trước khi phần đuôi đi hết góc đường thứ nhất. Nhóm diễu hành nghiêm chỉnh ban đầu có lẽ đã tan rã từ lâu bởi độ dài khó kiểm soát, và giờ là một đám hổ lốn. Những người đi cà kheo, nghênh ngang với đầu gối cao vọt dẫn đầu, những người khác chỉ lê bước với đôi chân gần như không nhấc khỏi mặt đất, song vẫn có những người nhảy tung tăng, nhún nhảy và đá mắt cá chân từ bên này sang bên kia, như con búp bê lò xo trong hộp.
Cái mặt nạ giấy cứ bồn chồn xoay đi xoay lại, bên này, bên kia, trước lại sau, trong khi thân hình phía dưới vẫn đứng im. Dõi cặp mắt chớp lia vào từng người kế tiếp đi qua, bám theo một, hai giây, rồi lại cụp xuống, đón người tiếp theo. Chỉ nhắm vào phụ nữ, bỏ qua những chú hề, những tên cướp biển, những tay buôn lậu Tây Ban Nha, rải rác ở giữa.
Cặp mắt sơn trắng, nhấp nháy, lồi ra, mang đậm vẻ chọc cười, đùa cợt, sự tán tỉnh lố lăng và say mê hài hước. Mọi cái, nhưng không phải cái chết tiềm ẩn.
Nhiều người trông thấy nó, vài người vẫy nó, một số người nồng nhiệt mời nó nhập hội, một, hai người ném hoa trúng mũi nó. Những Nữ hoàng La Mã, những cung phi xinh đẹp, những người gypsy, những cô gái trong cuộc Thập tự chinh đội mũ lừa. Một cô bảo mẫu đeo tạp dề hồ bột đẩy một chiếc xe nôi có một người đàn ông to lớn đu trên đó, đôi chân đầy lông của anh ta đung đưa hai bên thành xe và thỉnh thoảng tự đi.
Rồi đột ngột cặp mắt chòng chọc ấy đờ ra, cả khuôn mặt giấy và cái cổ đỡ nó vươn về phía trước, chăm chú, căng thẳng.
Cô gái mặc áo choàng domino, mảnh áo chia đôi thùng thình chỉ buộc lại ở eo, mắt cá chân và cổ. Một chiếc mũ trùm thầy tu đội trên đầu. Cô đeo mặt nạ mắt bằng lụa màu xanh lam sáng, bên dưới miệng cô như một nụ hồng chúm chím.
Cô cao không quá 1m60, bước chân nhẹ nhàng và duyên dáng. Cô không ở trong đoàn cưỡi ngựa. Cô thuộc nhóm ô hợp đi bên cạnh. Cô ở phía bên kia anh, đoàn rước ở giữa. Cô chuyền từ người đàn ông này sang người đàn ông khác, nhảy múa trong tay họ một lúc, rồi ròi bỏ họ và chuyển sang người mới. Vì thế từ đầu đến cuối không một bước chân, không một cú xoay nào thiếu đi bạn đồng hành. Cô là một con yêu tinh vui nhộn.
Đúng lúc, chiếc mũ trùm của cô trật ra, rơi ra sau, và trước khi cô có thể lấy lại và vội vã đội lên, anh đã thoáng thấy mái tóc vàng óng bên trên chiếc mặt nạ xanh.
Anh vung tay lên và hét, Julia . Anh bật khỏi hốc cửa và ba lần lao vào rào chắn, tìm cách vượt qua để đến chỗ cô, và ba lần anh bị dội ngược lại bởi sự bền chặt không ngờ tới của nó.
“Không kẻ nào được lách qua bọn này,” họ nói với anh vẻ nhạo báng. “Đi xuống cuối đoàn và vòng lại, nếu đằng ấy nhất định phải qua.”
Dường như cô gái nhận biết được anh. Cô dừng lại một lát và nhìn thẳng vào anh từ bên kia. Hoặc dường như vậy. Anh nghe thấy tiếng cười cao vút của cô, trong mọi âm thanh ầm ĩ, khi trông thấy gương mặt tức cười của anh. Cô chỉ tay về phía anh vẻ chế giễu. Rồi quay người đi, tiếp tục nhảy nhót.
Anh chìm nghỉm vào vùng xoáy nước, và như một kẻ chết đuối cố nhô đầu khỏi mặt nước, bị nhấn chìm, bị cuốn theo mọi hướng trừ hướng anh muốn đi.
Cuối cùng một gã cướp biển Viking đội mũ sắt có sừng, một trong những mắt xích trong dòng người, thấy tội nghiệp anh.
“Hắn nhìn thấy người hắn thích,” anh ta hét to vui vẻ. “Dù sao đây là lễ hội Mardi Gras. Cho hắn qua đi.” Và giơ hai cánh tay vạm vỡ lên như cây cầu sắt, để anh chui sang bên kia.
Cô vẫn thấp thoáng trong tầm mắt, nhưng ở mãi phía trên. Như một nút phao bần màu xanh lam bập bềnh trên mặt biển đầy rác.
“Julia!”
Lần này cô quay hẳn lại, nhưng vì cái tên được kêu lên hay vì sự mãnh liệt trong giọng anh thì không thể xác định được.
Anh thấy cô hơi cúi xuống, như trêu chọc anh trong trò đuổi bắt này. Một cuộc đuổi bắt không có sự kinh hoàng, chỉ có đùa vui, làm dáng, một sự khuyến khích cố tình. Lát sau, cô đã lẩn mất, luồn lách dễ dàng với vóc dáng nhỏ bé. Nhưng thỉnh thoảng lại ngoái nhìn.
Rõ ràng cô không biết anh là ai, nhung lại tưởng anh chỉ là một kẻ rượt đuổi vô danh trong lễ hội Mardi Gras, một người hứng thú với trò đó. Cứ lúc nào anh ngỡ đã mất dấu cô hoàn toàn, và ắt sẽ mất thật nếu cô định làm thế, thì cô lại cố ý nấp vào một khung cửa và đứng đó chờ cho anh phát hiện ra lần nữa. Rồi khi chắc chắn anh đã phát hiện ra, cô dang rộng hai cánh áo choàng như hề, cúi rạp người chào nhại anh, và lại chạy biến.
Cuối cùng, sau khi ngoái nhìn thêm lần nữa, như muốn nói, “Thôi đủ rồi. Tôi đã ra cái giá khá cao để anh tiếp cận tôi. Giờ anh vào thẳng vấn đề đi, dù nó là gì,” cô rời khỏi dòng người sôi động và chạy vào một con ngõ lờ mờ sáng.
Giây lát sau anh tới được đầu ngõ, vẫn có thể thấy sắc nhợt nhạt của bộ trang phục màu lam sáng của cô chạy phía trước trong ánh tù mù. Anh rẽ vào. Ở đây không còn chướng ngại nào nữa, không gì cản bước anh. Trong một, hai phút anh đã bắt kịp, ấn cô vào tường, đặt hai tay hai bên nhốt cô vào giữa.
Cô đứt hơi không nói nổi. Cô ngả vào bức tường, chờ đợi sự ve vãn, thành quả cuộc đuổi bắt mà giờ đây cả hai cùng tận hưởng. Anh có thể nhìn ra chiếc mặt nạ xanh lấp lánh trong bóng tối trước mặt anh. Ánh đuốc đỏ và vàng tiếp tục đi qua đầu ngõ bên này đường; nó không thể vươn tới chỗ họ. Ở đây tối lờ mờ. Một nơi rất thích hợp để…
Anh định gỡ mặt nạ ra nhưng cô né tránh, nghiêng đầu đi. Cô bật cười khúc khích, đưa tay phe phẩy quạt tạo thêm không khí để thở.
“Julia,” hơi thở anh phả vào mặt cô. “Julia!”
Cô lại cười.
“Tôi tóm được cô rồi.”
Anh nhìn ra nơi sáng đèn, nơi đám đông vẫn nô nức chảy qua, như đang tính toán.
Rồi bàn tay anh lần vào trong áo và rút ra khẩu súng lục báng ngà anh mang theo trong suốt lễ hội Mardi Gras. Lúc đầu cô không trông thấy, vì nó được cầm ở dưới tầm mắt họ.
Rồi anh giật chiếc mặt nạ giấy ra, nó rơi xuống đất.
“Giờ cô nhận ra tôi chưa, Julia? Giờ cô biết tôi là ai rồi chứ?”
Khuỷu tay anh lùi xuống, khẩu súng đi ra xa khỏi cô, tìm khoảng trống. Nó kêu lách cách khi anh kéo lẫy búa.
Nó lại đi tới, tìm đến chỗ trống nơi thường được gọi là trái tim.
Rồi anh lột phăng chiếc mặt nạ che mắt của cô ra. Chiếc mũ trùm rơi theo đằng sau, mái tóc vàng lộ ra. Cô trông thấy khẩu súng cùng lúc anh trông thấy toàn bộ khuôn mặt cô.
“Không, đừn , thưa ngài, đừn… ,” cô khóc, van xin rối rít. “Tôi hông có ý hại ngài đâu ạ. Tôi chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi…,” cô cố quỳ sụp xuống, nhưng hai cánh tay kẹp sát của anh bắt cô phải đứng thẳng.
“Gì kia, cô là… cô là…”
“Xin ngài, tôi đã không biết sợ mà mạo phạm ngài…”
Có tiếng va chạm trầm đục khi khẩu súng báng ngà rơi xuống dưới chân anh.