← Quay lại trang sách

Chương 22

Trong phòng khách nhà Madame Jessica trên đường Toulouse, đang có một buổi tiệc vui vẻ. Phòng khách được trang hoàng vừa khoáng đạt vừa đắt tiền. Đồ gỗ màu trắng ngà, điểm vàng, theo phong cách Đế chế Napoleon, đệm ghế bọc gấm kim tuyến damask đỏ sẫm. Sàn gỗ trải thảm của Bỉ. Những ngọn lửa khí đốt lập lòe bên trên, trong những lồng pha lê, như dải bắc cực quang.

Một người đàn ông trẻ, tóc bóng mượt, ngồi trước cây đàn dương cầm gỗ hồng mộc đang chơi bản Minute Waltz của Chopin với ngón đàn nhẹ nhàng nhưng thành thạo. Một cặp đôi đang chầm chậm xoay vòng giữa gian phòng, nhưng mải trò chuyện hơn là tập trung khiêu vũ. Hai cặp đôi khác ngồi trên sofa, nhâm nhi Champagne và nói cười rúc rích. Cặp đôi thứ ba đứng gần cửa ra vào, cũng chụm vào nhau quên hết xung quanh. Luôn là những cặp đôi. Những quý cô trẻ đều diện váy dạ tiệc. Cánh đàn ông thì không, nhưng đều ăn vận chải chuốt và mang dáng vẻ phong nhã.

Tất cả đều đứng đắn, đoan trang và lịch thiệp. Madame rất nghiêm ngặt trong vần đề này. Không nói quá to, không cười quá the thé. Không ai được rời khỏi phòng mà không xin phép những người khác.

Một người hầu gái da đen, có nhiệm vụ thông báo những vị khách mới đến, mở một cánh cửa trong hai bộ cửa đối diện nhau của phòng khách và xướng lên, “Ngài Smith!” Không ai mỉm cười, hoặc tỏ ra chú ý.

Durand đi vào, Madame Jessica băng qua phòng chào đón đầy niềm nở, dang rộng hai tay, những đồng sequin lấp lánh khi bà bước đi.

“Xin chào. Ngài đến thăm chúng tôi, thật quý hóa. Cho phép tôi giới thiệu ngài với một người được chứ?”

“Được,” Durand lẳng lặng nói.

Madame phe phẩy chiếc quạt bằng gỗ liễu, đặt một ngón tay lên khóe miệng, quan sát căn phòng vẻ tính toán, như một chủ nhà hiếu khách đang tìm kiếm để ghép đôi những vị khách sao cho hòa hợp nhất.

“Cô Margot bận mất rồi…,” bà nói, mắt quét qua chiếc sofa. “Cô Fleurette thì sao? Cô ấy chưa có ai.” Bà chỉ cánh cửa bên kia, dẫn vào sâu bên trong ngôi nhà, được tách ra kín đáo. Một người phụ nữ cao và ngăm đen đứng đó, như thể vu vơ đi qua.

“Không!”

Madame làm một động tác gì đó với cây quạt, người phụ nữ liền quay đi và biến mất. Một phụ nữ trẻ đẫy đà hơn, tóc nâu đỏ thế chỗ cô ta nơi khung cửa.

“Còn cô Roseanne?” Madame gợi ý một cách dụ dỗ.

Anh lắc đầu.

Madame phẩy quạt và khung cửa lập tức trống không. “Ngài khó chiều quá,” bà nói với nụ cười lấp lửng. “Đó là… tất cả à? Không còn… ai khác sao?” “Không hẳn. Chúng tôi có cô Juliette. Tôi tin rằng cô ấy đang có một cuộc trò chuyện riêng. Nếu ngài chịu khó chờ mấy phút…”

Anh ngồi xuống, trên một chiếc ghế lớn trong góc.

“Tôi đem cho ngài chút gì uống nhé?” Madame ân cần cúi xuống hỏi.

Anh mở ví, đưa mấy tờ bạc cho bà.

“Champagne cho những người khác. Đừng đem gì cho tôi.”

Người phục vụ da đen đi lại giữa những vị khách, rót đầy những chiếc ly. Những người đàn ông trẻ kia lần lượt quay lại, nâng ly và nghiêng đầu chào anh. Anh nghiêng dầu đáp lại.

Madame hẳn là bị bất ngờ trong sự hài lòng, rõ ràng bà đã quyết định giục cô Juliette đến, bằng cách bí mật nào đó.

Bà trở lại ngay sau đó để cam đoan, “Cô ấy sẽ xuống ngay. Tôi vừa nhắn là có một người đàn ông trẻ dưới này muốn gặp cô ấy.”

Bà lui ra, đoạn quay lại nói, “Cô ấy đây rồi. Thật đáng yêu đúng không? Tôi dám chắc rằng ai cũng phát điên vì cô ấy!”

Anh nhìn cô gái ở khung cửa. Cô đứng đó một lúc, nhìn quanh, tìm kiếm anh.

Cô ta tóc vàng.

Cô ta xinh đẹp.

Cô ta tầm 17 tuổi.

Cô ta là một người khác.

Madame lăng xăng đi tới, dẫn cô gái đi qua căn phòng, cánh tay vòng qua eo cô ta đầy thương yêu.

“Lối này, cưng. Cho phép tôi giới thiệu..

Bà há hốc miệng. Đôi mắt của tạo vật xinh đẹp kia mở tròn, trước sự từ chối lần đầu tiên cô nhận được trong cuộc đời ngắn ngủi nhưng nhộn nhịp của mình. Một sự im lặng hoang mang nhất thời bao trùm căn phòng náo nhiệt.

Ghế của anh trống không. Cánh cửa ngay cạnh, cánh cửa dẫn ra ngoài, vừa khép lại.