← Quay lại trang sách

Chương 25

Cảnh sát trưởng thành phố New Orleans là người có chuyên môn tầm tầm, không cao không thấp. Ông ta 57 tuổi, nặng 90kg, cao 1m78, tóc muối tiêu, đang bắt đầu hói, bộ ria như sừng cừu caracul chẽ đôi, ăn mặc tuềnh toàng, sống chuẩn mực, không vượt ra ngoài phạm vi thông thường, một người làm công chăm chỉ, đã có gia đình, chỉ đeo kính khi đọc sách, chỉ ưa giải quyết những vụ nhẹ nhàng. Không xuất sắc, nhưng cũng không ù lì; người tiền nhiệm chắc chắn là một công bộc không tận tụy bằng người kế nhiệm.

Văn phòng của ông, trong tòa nhà trụ sở cảnh sát, không đặc biệt gây thiện cảm, nó đâu được dùng để giao tế mà là nơi làm việc nghiêm túc, chắc chắn không đem lại khoảng thời gian dễ chịu. Nó mang không khí cũ kĩ không tránh khỏi ở một văn phòng công quyền. Giấy dán tường màu ngà, theo thời gian đã nhanh chóng ngả sang nâu, dính chặt vào tường (một cách rất không đều), với những vệt lồi lõm ở những chỗ bị vênh. ít nhất nó phải có từ thời Tổng thống Van Buren. Một tấm thảm xanh lục, ngả màu vàng bệch, phủ trên sàn. Một chiếc đèn chùm khí đốt có bốn ngọn cháy trong những chụp thủy tinh hình hoa tuy líp óng ánh như bong bóng xà phòng treo trên trần. Bàn làm việc của Cảnh sát trưởng, bề bộn giấy tờ, được kê để ông ngồi quay lưng với cửa sổ và những người được ông tiếp phải chịu sự bất tiện của ánh sáng rọi thẳng vào mặt.

Viên thư ký mở cửa, khép nó lại sau lưng, rồi thông báo, “Ngoài kia có một người đàn ông muốn gặp sếp.”

Ngài Cảnh sát trưởng chỉ ngước lên một giây khỏi bản báo cáo đang đọc. “Anh ta có nói là về chuyện gì không?” Ông hỏi bằng giọng nam trung ồm ồm.

Thư ký lui ra, tìm hiểu, rồi trở lại.

“Là chuyện cá nhân, chỉ nói riêng với sếp. Tôi bảo anh ta viết ra, nhưng người đó bảo không thể được và nài nỉ sếp cho anh ta vài phút.”

Ông thở dài miễn cưỡng. “Thôi được. Sau năm phút hãy xen ngang chúng tôi, Harris. Nhớ đây.”

Viên thư ký để cửa, giơ hai ngón tay ra hiệu, và một người đàn ông đứng tuổi bước vào. Người đàn ông 37 tuổi hốc hác, chán nản, ủ rũ.

Viên thư ký lui ra để bắt đầu tính phút.

Cảnh sát trưởng đặt bản báo cáo đang nghiên cứu sang bên, gật đầu với vẻ lịch sự vừa đủ. “Chào anh. Anh có thể trình bày vắn tắt được chứ? Tôi còn nhiều việc ở đây…,” ông khoát tay qua mặt bàn.

“Tôi sẽ cố, thưa ngài. Tôi rất cảm kích vì ngài đã dành thời gian cho tôi.”

Cảnh sát trưởng thích câu đó. Cho đến giờ ông có ấn tượng tốt với người này.

“Mời anh ngồi!”

Ông sẽ cho anh ta ít nhất là đủ năm phút. Nom anh ta như đã chịu một tổn thất nặng nề; tuy nhiên đằng sau vẫn hiện rõ vẻ đường hoàng bẩm sinh, khiến người ta tôn trọng hơn là mủi lòng thương hại.

Vị khách ngồi xuống chiếc ghế da lớn màu đen, nhấp nhô vì những lò xo gãy.

“Mời anh,” Cảnh sát trưởng giục, để dập tắt bất cứ ý định lề mề nào.

“Tôi là Louis Durand. Vào ngày 20 tháng Năm vừa rồi, tôi đã kết hôn với một người phụ nữ đến từ St. Louis và tự xưng là Julia Russell. Trước đó tôi chưa từng gặp cô ta. Tôi có mang theo giấy đăng ký kết hôn. Ngày 15 tháng Sáu vừa rồi, cô ta đã rút 50.000 đô la từ tài khoản của tôi và biến mất. Kể từ đó tôi không thấy cô ta nữa. Tôi muốn xin lệnh bắt đối với người phụ nữ này. Tôi muốn cô ta bị tóm, đưa ra xét xử, và tiền được trả lại cho tôi.”

Trong một lúc, Cảnh sát trưởng không nói gì. Rõ ràng đây không phải là sự thiếu chú ý hay quan tâm, mà trái lại là cả hai với mức độ cao. Cũng rõ ràng rằng ông đang diễn đạt lại câu chuyện, với bản thân, trong đầu; sắp xếp theo hệ thống tư duy của mình; làm quen với nó, để bao quát tốt hơn.

“Tôi có thể xem giấy đăng ký kết hôn của anh không?” Cuối cùng ông hỏi.

Durand lấy nó ra, đưa cho ông.

Ông đọc kĩ, nhưng không nói gì liên quan. Thực ra ông có hỏi thêm hai câu, rất tổng quát, nhưng đều chính xác.

Một là, “Anh nói chưa hề gặp cô ta trước đó là sao?”

Durand giải thích tính chất của chuyện tìm hiểu, còn bổ sung rằng anh tin cô ta không phải là người mà anh đã cầu hôn, mà là kẻ mạo danh. Anh đưa ra những lí do cho niềm tin ấy, nhưng thú nhận là mình không có bằng chứng.

Câu hỏi thứ hai và là câu hỏi cuối cùng của Cảnh sát trưởng, được nói qua những ngón tay chụm vào nhau.

“Cô ta có giả mạo chữ ký của anh để rút tiền không?”

Durand lắc đầu. “Cô ta ký tên mình. Tôi đã cho cô ta quyền giao dịch với ngân hàng; cô ta được quyền sử dụng tài khoản.”

Thời hạn năm phút đã hết. Cửa mở và anh chàng Harris trẻ tuổi thò đầu và một bên vai vào, nói, “Tôi xin lỗi, ngài Cảnh sát trưởng, nhưng tôi có một báo cáo cần ngài…”

Cảnh sát trưởng phất tay hủy bỏ lệnh cũ khiến anh ta nín lặng.

Ông ung dung thong thả quan sát Durand, thể hiện rằng cuộc trò chuyện đúng là sắp kết thúc, nhưng hoàn toàn vì tính chất của nó. “Tôi muốn xem xét chuyện này cùng các đồng nghiệp,” ông nói, “trước khi có bất cứ hành động nào. Đây là một vụ đáng lưu tâm, không giống bất kỳ vụ nào tôi từng giải quyết. Trong thời gian đó, cho phép tôi giữ tờ đăng ký kết hôn này, tôi sẽ trả lại anh sau. Hãy quay lại vào giờ này ngày mai, anh Durand.”

Và ông quay đi, nhấn mạnh chỉ thị với cậu thư ký, “Harris, tôi sẽ gặp anh Durand vào giờ này sáng mai. Cậu thu xếp lịch cho tôi.”

“Cảm ơn ngài Cảnh sát trưởng,” Durand đứng lên nói.

“Đừng cảm ơn tôi vội. Chúng ta cứ chờ xem đã.”