← Quay lại trang sách

Chương 26

Mời ngồi, anh Durand,” Cảnh sát trưởng nói, sau khi bắt tay anh.

Durand ngồi xuống chờ đợi.

Cảnh sát trưởng tập hợp từ ngữ, sắp xếp trong đầu, và cuối cùng phát ra. “Tôi xin lỗi. Tôi thấy rằng chúng tôi không thê làm gì cho anh. Bất cứ điều gì. Và chúng tôi ở đây nghĩa là Sở Cảnh sát của thành phố này.”

“Sao cơ?” Durand choáng váng, tựa đầu vào cái lưng lô chô của chiếc ghế da màu đen. Chiếc mũ rời khỏi bàn tay và rơi khỏi lòng anh, và chính ngài Cảnh sát trưởng đã nhặt nó lên cho anh. Lúc ấy anh vất vả lắm mới nói được.

“Ngài… ý ngài là một phụ nữ lạ, một kẻ lang thang, có thể đến đây, thực hiện cuộc hôn nhân giả với một người đàn ông, bỏ trốn với 50.000 đô la của anh ta… và… và ông lại nói ông không thể làm gì…?”

“Đợi chút,” Cảnh sát trưởng nói với vẻ ân cần, kiên nhẫn. “Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng xin anh một phút thôi.” Ông đưa cho anh tờ đăng ký kết hôn mà ông đã giữ hôm trước.

Durand vò nát nó, vứt sang bên cạnh với vẻ ghê tởm. “Cái… cái đồ giả mạo vô giá trị này… tôi…”

“Điểm đầu tiên cần phải làm rõ trước khi chúng ta đi sâu vào chuyện này,” Cảnh sát trưởng nói. “Đây không phải vật giả mạo. Cuộc hôn nhân này không phải giả mạo.” Ông tô đậm từ ngữ của mình. “Người phụ nữ đó là vợ hợp pháp của anh.”

Lần này, sự bàng hoàng của Durand còn lớn hơn lần trước. Anh kinh ngạc, “Cô ta không phải là Julia Russell! Đó không phải tên cô ta! Nếu tôi có kết hôn, thì là kết hôn với Julia Russell, dù cô ấy là ai và đang ở đâu… đây là cuộc hôn nhân do người khác thay mặt, nếu ông muốn gọi tên nó - nhưng người phụ nữ này là một người khác!”

“Đây là chỗ anh nhầm lẫn.” Cảnh sát trưởng gõ ngón tay xuống mặt bàn, nhấn mạnh từng từ. “Tôi đã trao đổi với ủy viên giáo hội của nhà thờ nơi tổ chức đám cưới, và tôi cũng trao đổi với những chuyên gia về luật pháp. Người phụ nữ đứng cạnh anh trong nhà thờ đã kết hôn với anh với tư cách cá nhân, không đại diện cho ai cả. Bất kể cô ta xưng tên gì, thật hay giả, bất kể cô ta có nói mình là con gái Tổng thống Hoa Kỳ, lạy trời đừng có chuyện đó - thì cô ta vẫn là người vợ đã làm đám cưới hợp pháp với anh, theo Luật Dân sự và Luật Tôn giáo; cô ta, chỉ cô ta và một mình cô ta thôi. Không gì có thể thay đổi điều đó. Tất nhiên anh có thể hủy bỏ nó, trên cơ sở trái với sự thật, nhưng đó lại là chuyện khác…”

“Lạy Chúa!” Durand rên lên.

Cảnh sát trưởng đứng dậy, đến chỗ bình nước lạnh, rót cho anh một cốc. Anh không ngó ngàng tới.

“Còn số tiền thì sao?” Anh yếu ớt hỏi. “Một phụ nữ có thể lấy cắp khoản tiết kiệm cả đời của người đàn ông, ngay trước mắt, và ông không thể giúp, không thể làm gì cho anh ta? Luật pháp kiểu gì mà lại trừng phạt những người trung thực và bảo vệ kẻ bất lương? Một người phụ nữ có thể bước vào nhà một người đàn ông và…”

“Hãy khoan. Điều đó lại đưa chúng ta về chỗ cũ. Một người phụ nữ không thể làm thế, mà được miễn gánh chịu hậu quả. Nhưng một người phụ nữ, bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ không bị trừng phạt, trong trường hợp của anh.”

“Nhưng…”

“Vợ anh đã làm điều đó. Và luật pháp không thể động đến cô ta. Anh đã cho phép cô ta trên giấy trắng mực đen được làm điều cô ta đã làm. Anh Simms ở ngân hàng đã cho tôi xem giấy ủy quyền. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khi tồn tại một tài khoản chung, người vợ không thể lấy cắp của chồng, người chồng không thể lấy cắp của vợ.”

Ông âu sầu nhìn ra cửa sổ sau lưng.

“Cô ta có thể đi qua tòa nhà này, ngay lúc này, ngoài đường kia, và chúng ta không thể bắt giữ, không thể động đến cô ta.”

Durand sụm vai về trước, rã rời. “Vậy là ông không tin tôi,” đó là tất cả những gì anh nghĩ ra để nói. “Rằng có một trò gian trá ẩn sau chuyện này. Có một người phụ nữ từ St. Louis đến để làm vợ tôi, và một người đàn bà khác đột nhiên xuất hiện ở đây mạo danh cô ấy…”

“Chúng tôi tin anh, anh Durand. Chúng tôi hoàn toàn tin anh. Để tôi nói thế này. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với anh về mặt lý thuyết; còn trên thực tế chúng tôi không thể nhấc một tay để giúp anh. Không phải chúng tôi không muốn. Nếu thực hiện bắt bớ, chúng tôi thậm chí không thể giam giữ, huống hồ là buộc cô ta trả lại tiền. Toàn bộ vụ này là suy diễn. Chưa có tội ác nào được chứng minh là đã xảy ra. Anh ra bến tàu để gặp một người phụ nữ, thay vào đó anh gặp phải một người khác. Sự hoán đổi ấy không phải là tội ác. Nó có thể, nói thế nào nhỉ, một sự lừa lọc cá nhân, một thủ đoạn bịp bợm, nhưng nó không được luật pháp nhìn nhận là tội ác. Lời khuyên của tôi dành cho anh là…”

Durand mỉm cười héo hắt. “Quên tất cả đi.”

“Không, không. Hoàn toàn không phải. Hãy tới St. Louis và bắt đầu từ đó. Tìm kiếm bằng chứng rằng có một tội ác, bắt cóc hoặc thậm chí tệ hơn, đã được thực hiện đối với Julia Russell thật. Hãy nghe kĩ lời tôi. Tôi nói là tìm ra bằng chứng. Một bức thư viết bằng chữ người khác chỉ chứng tỏ rằng… nó là một bức thư viết bằng chữ người khác. Những bộ trang phục quá cỡ chỉ là… những bộ trang phục quá cỡ. Tôi nói tìm bằng chứng của một tội ác đã xảy ra. Rồi đem nó…,” ông phe phẩy ngón trỏ từ trước ra sau, như quả lắc đồng hồ, “không phải đến chỗ chúng tôi, mà đến nhà chức trách có quyền hạn ở khu vực nơi anh tìm ra bằng chứng. Nghĩa là, nếu nó ở trên sông, hãy tới bất cứ hiệp hội hàng hải nào gần nơi xảy ra nhất.”

Durand giáng nắm đấm xuống bàn một cách tuyệt vọng, mạnh như nhát búa. “Đến giờ tôi mới nhận ra,” anh giận dữ nói, “đã có quá nhiều cơ hội để một kẻ gian phạm tội và trốn thoát bình an vô sự! Đấy là cái giá phải trả cho việc coi thường luật pháp à! Thế thì tuân theo nó làm gì nữa khi…”

“Luật pháp chúng tôi áp dụng trong đất nước này,” Cảnh sát trưởng kiên nhẫn nói, “là dựa vào nó để bảo vệ người vô tội. Trong một, hai trường hợp hiếm hoi, như của anh, nó có thể bất công đối với một người tố cáo trung thực. Còn hàng trăm lần ở hàng trăm vụ khác nó đã che chở người vô tội khỏi cáo buộc sai sự thật, bắt nhầm, xét xử không công bằng, và thậm chí là án tử hình, điều không thể vãn hồi một khi nó đã xảy ra. Luật pháp thời La Mã, sử dụng ở nhiều quốc gia, nói rằng một người có tội cho đến khi được chứng minh là vô tội. Luật Anglo - Saxon, mà chúng ta dùng, nói rằng một người được xem là vô tội cho đến khi chứng minh được anh ta có tội.”

Ông thở dài, “Hãy suy nghĩ kĩ, anh Durand.”

“Tôi hiểu rồi,” Durand nói, ngẩng đầu lên khỏi tư thế cúi gục. “Tôi xin lỗi vì đã nổi nóng.”

“Nếu tôi bị lừa vào một cuộc hôn nhân,” Cảnh sát trưởng nói, “và bị xoáy mất 50.000 đô la, tôi ắt cũng nổi giận, và còn kinh khủng hơn anh nhiều. Nhưng nó chẳng làm thay đổi mảy may điều tôi vừa nói với anh. Nó vẫn ở đấy khi tôi giải thích cho anh.”

Durand chầm chậm đứng lên vẻ mệt mỏi, đưa hai ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn hai bên ống quần. “Tôi sẽ đến St. Louis để bắt đầu,” anh dằn giọng. “Tạm biệt,” anh nói thêm ngắn gọn.

“Tạm biệt,” người kia lặp lại.

Durand đi tới cửa, mở nó vào phía trong để ra ngoài.

“Anh Durand,” Cảnh sát trưởng gọi lại như chợt nghĩ ra.

Durand quay về phía ông.

“Đừng tự mình xử lí thay luật pháp.”

Durand dừng lại ở khung cửa mở, mãi không trả lời, như thể không nghe thấy.

“Tôi sẽ cố,” cuối cùng anh nói và đi ra.