Chương 53
Tờ mờ sáng anh đã thức dậy, sau một đêm mất ngủ và trằn trọc trên giường. Anh mặc quần áo và đi đi lại lại trong căn phòng khách sạn tồi tàn, khuất nẻo. Chờ Jardine đem tiền đến…
(“Tôi không thể có tiền cho cậu trước sáng mai, Lou. Tôi không để tiền ở nhà mà phải ra ngân hàng rút. Cậu đợi được không?”
“Đành vậy. Tôi ở khách sạn Palmetto. Dưới tên Castle. Phòng 60. Hãy mang nó đến đó cho tôi, hoặc có bao nhiêu mang từng đấy, tôi không chờ được một bản kê hoàn chỉnh.”)
Nỗi lo sợ Jardine sẽ không đến cứ tăng dần theo từng giờ trôi qua. Cho đến khi qua giờ mở cửa của ngân hàng và buổi sáng tiếp tục trôi, nỗi sợ hãi đã thành khẳng định và khẳng định trở thành tin chắc. Anh biết rằng tiếp tục đợi chính là rước sự phản bội không tránh khỏi, để nó tóm cổ anh tại trận.
Đến trăm lần anh mở cửa và lắng tai nghe ngóng ngoài hành lang xám xịt, rồi trở vào khóa cửa lại. Không có gì, không có ai. Anh ấy không đến. Chỉ có kẻ khờ dại viển vông mới mong chờ anh ấy đến.
Một lần nữa, anh nảy sinh ý nghĩ mình đã tự nộp mạng cho người đồng sự cũ. Anh ta chỉ còn mỗi việc dẫn theo cảnh sát thay vì tiền, thế là xong chuyện. Sao anh ta phải từ bỏ hàng ngàn đô la mồ hôi nước mắt chứ? Và tiền bạc, Durand tự nhắc nhở, gây ra bao điều kì lạ với con người, khiến họ quay lưng với cả người thân, nói gì đến người ngoài?
Nhận xét của Bonny trở lại trong tâm trí anh. Không ai trong chúng ta thánh thiện, kể cả người tốt đẹp nhất, đàn ông cũng như đàn bà. Cô biết. Cô am hiểu sự vận hành của thế giới, sáng suốt hơn anh nhiều. Cô ắt không bao giờ đưa mình vào tình thế phản trắc như vậy.
Không nên làm phép thử ấy với bất cứ người bạn nào. Một người ngoài vòng pháp luật không còn quyền yêu sách, trông đợi…
Có tiếng gõ cửa nhẹ, anh lùi sâu vào tường. Bọn họ đến bắt mình rồi, ý nghĩ ấy lóe lên. Anh ấy đã đưa họ đến chỗ mình…
Anh không nhúc nhích. Tiếng gõ lại vang lên.
Rồi có tiếng thì thào của Jardine. “Lou, cậu có trong đó không? Ổn rồi. Là tôi đây.”
Anh ấy đã đem họ theo, anh ấy đã dẫn họ vào đây.
Với sự phó mặc cay đắng, vì anh đã hết đường thoát, vì anh đã chờ đọi quá lâu, anh đi ra cửa và mở khóa. Rồi buông hai tay khỏi nó.
Một khoảnh khắc chờ đợi, rồi cửa tự động mở, và Jardine bước vào, một mình. Ông đóng cửa rồi khóa lại, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ.
Ông đem nó đến đặt xuống bàn.
Tất cả những gì ông nói, ngắn gọn và đơn giản, “Tiền đây, Lou. Tôi xin lỗi vì đã đến muộn.”
Nhất thời Durand không thể đáp lại, chỉ quay đi, thất thần.
“Có chuyện gì vậy, Lou? Sao mắt cậu…!” Jardine nhìn anh, như không hiểu anh bất ổn chỗ nào.
Durand ngượng ngập dụi mắt. “Không có gì. Chỉ là, anh đến như đã hứa… anh đem nó đến đúng như lời anh nói…” Có thứ gì đó nghẹn trong họng khiến anh không thể nói tiếp.
“Khi cậu đã coi một điều như vậy là đương nhiên, cậu ắt trông chờ điều đó ở tôi chứ. Cái gì đã thay đổi cậu thế, Lou? Người nào đã thay đổi cậu?” Ông giáng nắm đấm xuống mặt bàn, rồi thốt lên nhẹ nhàng, rành rọt qua hàm răng nghiến chặt, “Trời tru đất diệt bọn chúng đi! Tôi ghét phải nhìn thấy một người tử tế bị kéo xuống bùn.”
Durand đứng đó không nói năng gì.
“Cậu biết đó là sự thật, không thì cậu sẽ chẳng đứng đó mà đã nhảy vào cãi lí với tôi rồi,” Jardine làu bàu. “Nhưng tôi không nói thêm nữa, mỗi người đều có địa ngục của mình.”
(Tôi biết đó là sự thật, Durand nghĩ một cách khao khát, nhưng tôi phải đi theo trái tim mình, làm sao tôi biết nó đưa mình đến đâu?) “Phải, đừng nói nữa,” anh đồng ý.
Jardine mở túi ra. “Tất cả ở trong này,” giọng ông trở về với công việc. “Và nó thanh toán tất cả nợ nần giữa chúng ta.”
Durand gật đầu cứng nhắc.
“Tôi không thể mời cậu về nhà tôi được nữa,” Jardine bảo anh. “Vì sự an toàn của cậu.”
Durand phá ra tràng cười ngắn, có phần khiếm nhã. “Tôi hiểu.”
“Không, cậu không hiểu. Tôi đang cố bảo vệ cậu. Auguste đã sinh nghi, và tôi không thể đảm bảo cô ấy sẽ cư xử khôn ngoan nếu cậu trở lại.”
“Auguste ghét tôi, phải không?” Durand hỏi với vẻ tò mò khách quan, như thể không lí giải nổi điều đó.
Jardine không trả lời, qua đó ngầm xác nhận.
Ông chỉ chiếc túi mình vẫn cầm trong tay. “Tôi chuyển cái này cho cậu với một điều kiện, dù ai đó gần gũi cậu đến mức nào. Hãy giữ chặt nó. Đừng để nó vuột khỏi tay cậu.”
Durand cười không hề vui vẻ. “Tôi có thể giao phó nó cho ai được? Với vị thế của tôi chắc chắn không…”
Jardine lặp lại lời nhắn nhủ, khiến nó không thể nào bị nhầm lẫn. “Tôi nói rồi, dù chúng có gần gũi cậu đến đâu.”
Durand nhìn ông đăm đăm trong một phút. “Tôi thấy mình rất được quan tâm,” cuối cùng anh nói. “Auguste ghét tôi, còn anh ghét… vợ tôi.”
“Vợ cậu,” Jardine nói nhàn nhạt.
Durand siết hai nắm tay. “Tôi nói là vợ tôi.”
“Đừng tranh cãi nữa, Lou. Từ ngữ của cậu…”
“Từ ngữ của một kẻ giết người hả?”
“Từ ngữ của một người đã từng là bạn tôi. Từ ngữ của một người từng là Louis Durand,” Jardine đanh giọng. “Với tôi thế là đủ.”
“Tốt thôi, tôi đồng ý.”
Jardine đưa anh chiếc túi. “Tôi đi đây.”
Có một không khí gượng gạo giữa hai người. Jardine đưa tay ra, Durand nhìn nó một lúc trước khi nắm lấy. Cuối cùng, họ bắt tay nhau, do sự ép buộc của tình bạn đã qua hơn là sự thân ái của hiện tại.
“Đây có lẽ là lời chào tạm biệt cuối cùng, Lou. Tôi ngờ rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Durand cụp mắt xuống. “Vậy thì không cần lưu luyến nữa. Chúc anh may mắn, và cảm ơn anh vì đã từng là bạn của tôi.”
“Tôi vẫn là bạn của cậu, Lou.”
“Nhưng tôi không còn là người bạn đó của anh.”
Hai bàn tay họ rời nhau, buông xuống.
Jardine đi ra cửa. “Cậu biết ở hoàn cảnh của cậu, tôi sẽ làm gì phải không? Tôi sẽ đến sở cảnh sát đầu thú, và kết thúc dứt điểm.”
“Và bị treo cổ,” Durand u ám nói.
“Phải, kể cả treo cổ cũng tốt hơn những gì đợi cậu phía trước. Cậu có thể được giúp đỡ, Lou. Như thế này thì không ai giúp được cậu. Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cậu…”
“Anh không thể ở vào hoàn cảnh của tôi,” Durand ngắt lời. “Nó ắt sẽ không xảy ra với anh, để anh bước vào. Anh không phải kiểu người gặp những chuyện như thế. Tôi thì khác. Anh cự tuyệt chúng. Tôi thu hút chúng. Nó đã xảy ra với tôi. Không ai khác ngoài tôi. Nên tôi phải đối mặt với nó. Tôi phải làm những chuyện… mà tôi phải làm.”
“Phải, tôi cũng đoán vậy,” Jardine buồn bã thừa nhận. “Không ai trong chúng ta có thể nói thay cho người khác.” Ông mở cửa ngước nhìn dọc theo mép cửa với vẻ hiếu kỳ ủ rũ, cứ như thể chưa từng trông thấy một cái mép cửa mở. Ông còn rà lòng bàn tay vào nó khi đi qua, như muốn biết cảm giác ra sao.
Điều cuối cùng ông nói là, “Hãy tự chăm sóc mình, Lou.”
“Không phải tôi thì còn ai?” Durand đáp lại từ trong sâu thẳm nỗi cô đơn. “Còn ai khác trên thế gian này sẽ chăm sóc tôi?”