← Quay lại trang sách

Chương 52

Nhà của Jardine ở đường Esplanade, Durand nhớ rõ. Hồi còn độc thân, thỉnh thoảng anh vẫn đến ăn tối cùng họ vào Chủ nhật, anh còn là người ‘chú’ danh dự của Marie, cô con gái nhỏ của Jardine.

Ngôi nhà không hề thay đổi. Không phải ngôi nhà thay đổi, mà là con người thay đổi, anh nghĩ trong buồn rầu. Nó vẫn mang dáng vẻ trung thực, tốt bụng, niềm nở. Anh có thể vẫn đứng trước nó như hai hoặc ba năm về trước, trên tay là túi kẹo bon bon làm quà cho Marie. Nhưng không được nữa rồi.

Anh đứng đó sau khi gõ cửa, áp khăn tay lên mũi như bị cảm lạnh. Tuy nhiên đó là nhằm che giấu diện mạo càng nhiều càng tốt. Và mặc dù đang làm thế, anh vẫn thấy sự đề phòng đó thật vô ích. Bất cứ người quen biết nào cũng sẽ nhận ra anh từ sau lưng, chẳng cần nhìn mặt.

Trước khi cửa mở, anh đã mặc kệ, bỏ khăn xuống và nhét vào túi.

Họ vẫn để người phụ nữ da đen mà anh còn nhớ, Nelly, ra mở cửa.

Trông thấy anh, gương mặt bà sáng lên và hai tay ôm lấy vai. “Trời đất, xem ai đến này! Chà chà, cậu Lou! Tôi phải nói là cậu sắp thành người lạ rồi đấy.”

Anh mỉm cười lúng túng, bồn chồn liếc xuống đường.

“Anh Allan đã đi làm về chưa?”

“Chưa, thưa cậu. Nhưng cậu cứ vào nhà đã. Ông ấy sẽ về nhanh thôi. Có bà Gusta và cô Marie ở nhà. Chắc chắn họ đều vui mừng khi gặp cậu.”

Anh đi qua ngưỡng cửa, rồi dừng lại. “Bà Nelly, đừng… đừng vội báo với họ là tôi đến. Tôi phải gặp Allan bàn công việc trước. Cứ để tôi đợi ông ấy ngoài này, đừng nói gì cả…,” anh nhận thấy hai tay mình đang xoay xoay vành mũ như một kẻ đi xin xỏ, liền vội vàng dừng lại.

Nét mặt bà Nelly sa sầm trách móc.

“Cậu không muốn tôi báo cho bà Gusta là cậu đến chơi sao?”

“Để từ từ. Tôi phải gặp riêng anh Allan trước.”

“Vậy thì cậu vào phòng khách ngồi chơi. Tôi đi thắp đèn.” Sự đon đả của bà biến mất, thay bằng sự lạnh nhạt. “Để tôi cất mũ cho cậu!”

“Không, cảm ơn bà. Tôi sẽ cầm nó.”

“Nếu cậu cần gì trong lúc chờ đợi, hãy rung chuông gọi tôi.”

“Tôi sẽ tự lo được.”

Bà liếc nhìn anh từ khung cửa, rồi đi ra.

Anh nhận ra mình đang trong tình thế nguy hiểm. Bất cứ ai trong số họ, kể cả Jardine, có khả năng đã hay tin, có thể tố cáo anh đang có mặt ở đây, khiến anh bị bắt ngay lập tức. Anh nằm trong quyền sinh sát của họ; anh đang đặt lòng tin vào nơi mình không hề chắc chắn. Dựa vào tình bạn ư? Đối với một người bình thường họ sẽ đối đãi tử tế. Nhưng tình bạn với một kẻ mang tội sát nhân? Đấy là hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng.

Anh nghe thấy một giọng nữ quen thuộc từ trên gác hỏi vọng xuống. “Ai đến thế, bà Nelly?”

“Một quý ông muốn gặp ông Jardine có công chuyện.”

“Ông ấy có đợi không?”

Nelly khéo léo né tránh bằng lời nói dối dứt khoát. “Tôi bảo ông ta là ông chủ chưa về.”

Giọng nói trên gác vẫn nghe rõ nhưng không còn lanh lảnh, như đang nói với một người khác ở cùng tầng, kiểu bình luận, “Lạ nhỉ, người ta đến đây thay vì đến văn phòng bố con.” Sau đó không còn tiếng trò chuyện nào nữa.

Durand ngồi trong phòng khách sáng trưng, nhìn như thôi miên vào cây dừa cạn nhỏ được vẽ tay trên chao đèn, như treo lơ lửng giữa anh và sắc trắng rực rỡ phát ra xung quanh nó.

Đây là nhà, anh nghĩ thầm. Chưa có chuyện gì tồi tệ xảy ra ở đây. Người ta yên ổn về với nó, người ta yên ổn rời khỏi nó, người ta tự do ngẩng mặt với đời. Và giết người - cái chết của một con người dưới những bàn tay con người - là chuyện trong Kinh Thánh, trong những cuốn sách sử, được thực hiện bởi những tướng lĩnh và vua chúa xưa. Trong những đoạn có lẽ người ta đã bỏ qua, khi đọc cho lũ trẻ nghe. Cortez, gia tộc Borgia và nhà Medici; những dao găm và thuốc độc, đã lùi sâu vào dĩ vãng. Nó hoàn toàn vắng bóng dưới ánh sáng rực rõ của thế kỷ XIX ngày nay, trong đời sống riêng của mỗi người.

Đây nên là nhà mình, anh nghĩ. Nghĩa là, nhà mình nên giống như nhà của người đàn ông này. Tại sao nó lại bị cướp khỏi tay mình? Mình đã làm gì sai?

Giọng nữ trên gác lại cất lên, gióng sang phòng bên cạnh vẻ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, “Marie, rửa tay, chải đầu đi con. Bố con sắp về rồi đấy.”

Và một giọng trẻ trung ríu rít hơn đáp lại, “Vâng, thưa mẹ. Con cài ruy băng lên tóc nhé? Bố sẽ thích cho mà xem.”

Và dưới nhà, từ sau bếp, mùi gạo, rau và mùi chiên nướng béo ngậy của món khai vị bay ra từng đợt thơm phức.

Đây là tất cả những gì mình mong muốn, anh nghĩ. Vì sao mình mất nó? Vì sao mình bị tước mất nó? Còn tất cả những người khác thì không. Mình đã gây nên tội tình gì? Mình đã xúc phạm ai?

Tiếng chìa khóa của Jardine lách cách ngoài cửa, anh lập tức xoay người trong ghế, mặt hướng ra cửa, sẵn sàng nghênh đón khi ông xuất hiện ở đó, trên đường đi vào nhà.

Tiếng gậy đặt xuống đất, và một tiếng thịch nhỏ như tiếng trống khi chiếc mũ của ông đập vào móc treo trên giá.

Rồi ông hiện ra, hướng về cầu thang định lên với vợ con, tay cởi cúc chiếc áo choàng dài màu mù tạt đang mặc.

“Allan,” Durand thận trọng lên tiếng, “Tôi có chuyện cần nói với anh. Anh cho tôi một phút được không? Ý tôi là trước… trước khi anh vào với gia đình?”

Jardine quay phắt lại, và trông thấy anh ở đó. Ông sải bước vào, đưa tay ra trước để bắt tay, nhưng gương mặt điềm tĩnh trở nên lo lắng trước đề nghị thẳng thừng của Durand.

“Cậu làm gì ở đây thế này? Cậu về khi nào? Auguste có biết cậu ở đây không? Sao họ để cậu ngồi một mình thế này?”

“Tôi đã bảo Nelly không được nói gì. Tôi phải nói chuyện với anh trước.”

Jardine giật một dải nhung buộc chiếc vòng đồng mảnh. Rồi quay lại cửa, nhìn ra ngoài, và khi Nelly nghe tiếng chuông chạy đến thì ông ra lệnh bằng giọng gấp rút, “Hoãn bữa tối lại ít phút, bà Nelly.”

“Vâng, thưa ông. Chỉ xin hai ông nhớ cho đồ ăn để lâu sẽ không ngon.”

Jardine dang hai tay kéo hai cánh cửa trượt đóng kín phòng khách, rồi quay lại nhìn Durand dò hỏi.

“Allan, tôi không biết bắt đầu thế nào…”

Jardine lắc đầu, như không hài lòng trước tình trạng ông nhìn thấy ở anh. “Làm một ly được không, Lou?”

“Được, tôi nghĩ nó sẽ có ích.”

Jardine rót rượu, hai người cùng uống.

Rồi ông lại nhìn xuống anh đang ngồi trên ghế.

“Có chuyện gì đó không ổn, Lou!”

“Rất không ổn.”

“Cậu đã đi đâu? Cậu ở đâu suốt thời gian qua? Không nói lời nào với tôi. Tôi chẳng biết cậu còn sống hay đã chết…”

Durand cắt ngang câu hỏi với cái khoát tay nhẹ.

“Tôi ở cùng cô ấy,” anh nói sau một lúc im lặng. “Tôi không thể quay về New Orleans. Anh đừng hỏi vì sao. Tôi không đến đây vì điều đó.” Rồi anh nói thêm. “Anh có thấy gì trên báo không, nó sẽ giải thích cho anh?”

“Không,” Jardine đáp, hoang mang. “Tôi không hiểu ý cậu.”

Có phải không? Durand tự hỏi. Có thật anh ấy không biết? Anh ấy đang nói thật ư? Hay anh ấy quá khéo léo, quá cẩn trọng, để nói với mình…

Jardine ngắm nghía ly rượu, uống cạn, rồi nói, “Tôi không muốn biết bất cứ điều gì cậu không muốn nói với tôi, Lou. Mỗi người đều có cuộc sống riêng.”

Downs cũng có cuộc sống riêng, Durand chợt nghĩ, cho đến khi anh…

“Vậy thì chúng ta sẽ đi thẳng vào lí do đưa tôi đến đây,” anh nói với một sự sôi nổi mình không hề cảm thấy. Anh xoay người trên ghế để đối diện ông lần nữa. “Allan, cổ phiếu công ty hôm nay khoảng bao nhiêu? Ý tôi là, cái giá phải chăng của nó, nếu có người đến để…”

Mặt Jardine tái đi. “Cậu định bán à, Lou?”

“Đúng là tôi định bán, Allan ạ. Cho anh, nếu anh muốn mua cổ phần của tôi. Anh mua chứ? Anh có thể mua không?”

Xem ra Jardine không trả lời được ngay. Ông đi đi lại lại, một chặng ngắn cạnh cái ghế Durand ngồi. Ông khoanh tay trước ngực, rồi lại đút tay vào hai túi sau, để vạt áo khoác trùm lên chúng.

“Có thể anh cũng biết điều này, trước khi chúng ta đi xa hơn,” Durand nói thêm. “Tôi không thể bán cho ai khác ngoài anh. Tôi không thể chường mặt ra để làm thế. Tôi không thể tiếp xúc với ai khác. Luật sư sẽ phải đến đây. Mọi chuyện phải được tiến hành lặng lẽ.”

“Ít ra hãy đợi một, hai ngày,” Jardine khuyên. “Cứ nghĩ kĩ…”

“Tôi không có một, hai ngày để mà đợi,” Durand nôn nóng lắc đầu nguầy nguậy. “Anh không hiểu sao? Hay tôi phải nói thẳng ra?”

Thêm một giây nữa sẽ quá muộn, anh cảnh tỉnh bản thân, một khi mày nói với anh ấy, mạng của mày sẽ nằm trong tay anh ấy. Thứ mày đang đề nghị anh ấy mua đằng nào cũng nghiễm nhiên thuộc về anh ấy. Tất cả những gì anh ấy cần làm là bước tới cái dây chuông đằng kia…

Nhưng anh vẫn nói, gần như không dừng lại theo lời nhắc nhở của não bộ.

“Tôi là kẻ trốn chạy ngoài vòng pháp luật, Allan. Tôi đã mất hết quyền công dân.”

Jardine dừng bước, sững sò. “Lạy Chúa!” Ông thở nặng nhọc.

Durand vỗ vào đùi, với sự tuyệt vọng giận dữ. “Phải ngay trong tối nay. Ngay bây giờ. Tôi không đợi được. Tôi không thể. Việc tôi đang ở thành phố này đã là mạo hiểm rồi…”

Jardine cúi mình về phía anh, nắm chặt hai vai anh. “Cậu đang ném đi cả tương lai, sự nghiệp của cậu… tôi không thể để cậu…”

“Tôi không có tương lai, Allan. Không phải một tương lai quá dài. Còn sự nghiệp e rằng đã ở sau lưng tôi rồi, mặc cho tôi có bán hay không.”

Hai cổ tay anh buông thõng giữa đôi chân, trong vẻ sợ hãi. “Chúng ta sẽ làm gì, Allan?” Anh thều thào khốn khổ. “Anh sẽ giúp tôi chứ?”

Có tiếng gõ cửa, một giọng trẻ con vang lên, “Bố ơi! Mẹ muốn biết bố sắp xong chưa. Con vịt đang khô cong cả ra. Bà Nelly chẳng làm gì được.”

“Sắp xong rồi, con yêu,” Jardine quay đầu nói vọng ra.

“Anh vào với gia đình đi,” Durand giục. “Tôi đang quấy rầy bữa tối của nhà anh. Tôi sẽ ngồi đây đợi.”

“Làm sao tôi ăn được khi trong đầu canh cánh chuyện đó,” Jardine nói. Ông lại cúi xuống anh, như ráng khơi dậy sự tin tưởng trong anh lần nữa. “Nghe này, Lou. Chúng ta quen biết nhau từ hồi cậu 23 tuổi còn tôi 28. Khi chúng ta cùng là nhân viên trong hãng vận tải của ông già Morel, chết gí trên hai cái ghế đẩu cạnh nhau, làm việc như trâu ngựa. Chúng ta được thăng chức cùng nhau. Khi ông ấy muốn thăng chức cho cậu, cậu báo với tôi. Khi ông ấy muốn thăng chức cho tôi, tôi báo với cậu. Cuối cùng, khi đã sẵn sàng, chúng ta gom góp tiền và làm ăn riêng. Hãng buôn nhập khẩu của chúng ta. Với lưng vốn ít ỏi ban đầu, dù có cả khoản hồi môn của Auguste sau đám cưới. Cậu còn nhớ những ngày đó không?”

“Tôi nhớ, Allan.”

“Nhưng chúng ta bất cần. Chúng ta nói thà làm cho chính mình, và thất bại, còn hơn làm cho người khác mà thành công. Chúng ta đã cùng nỗ lực… và thành công. Nhưng trong thành quả của chúng ta có những điều không thể lấy lại được. Đó là mồ hôi, nước mắt, nỗi lo, những hi vọng hừng hực, và những năm tháng thanh xuân của hai gã trai trẻ. Giờ cậu đến và muốn mua những thứ này từ tôi, muốn tôi bán chúng cho cậu, như thể là những bao đậu xanh nhập từ Colombia… Sao tôi có thể làm được, dù có muốn? Tôi biết ra giá thế nào đây?”

“Anh có thể định giá công ty bằng tiền mặt, trong sổ sách của chúng ta. Và đưa tôi một nửa, đổi lấy một cam kết rút lui, giấy nhượng quyền, bất cứ giấy tờ nào cần thiết. Hãy quên tôi là Durand đi. Tôi chỉ là một người bất kỳ, một người lạ tình cờ có 50% quyền lợi. Đưa lại tôi giá trị tương đương bằng tiền mặt, là tất cả những gì tôi đòi hỏi ở anh.” Anh khoát tay hung dữ. “Anh không thấy ư, Allan? Tôi không thể tham gia công việc được nữa, tôi không thể đóng vai trò nào trong đó nữa. Tôi không thể ở đây để làm việc nữa. Tôi không thể ở lại đây.”

“Nhưng tại sao? Cậu đâu có làm chuyện gì…”

“Có đấy! Có một chuyện.”

Jardine chăm chăm nhìn anh chờ đợi.

“Một khi tôi cho anh biết, Allan, tôi sẽ thuộc quyền khống chế của anh. Anh không cần đưa tôi một xu, và kiểu gì nửa số cổ phần tôi nắm giữ cũng sẽ thuộc về anh… một cách mặc nhiên.”

Đằng nào anh ấy cũng nắm thóp mình, anh buồn bã nhận ra, bất kể mình có nói hay không.

Jardine biến sắc, đứng thẳng lên. “Lou, tôi không cứ thế mà nhận đâu. Chúng ta là bạn bè…”

“Tình bạn sẽ chấm dứt trước điều tôi sắp nói. Bạn bè gì cũng có giới hạn nhất định. Đến luật pháp còn ngăn cấm nó, trừng phạt nó.”

Lại có tiếng gõ cửa. “Mẹ sắp bực rồi. Mẹ nói sẽ ngồi vào bàn mà không có bố. Đó là một con vịt đặc biệt…”

Trước lời nhắc nhở đầy tính gia đình ấy, Durand buột miệng, như thể đã vượt qua cái ngưỡng mà anh không còn ngăn được.

“Allan, tôi đã giết người. Tôi không thể ở đây qua đêm nay. Tôi phải có tiền.”

Và anh gục đầu vào hai bàn tay ngửa ra nâng đỡ, như thể cái thòng lọng dành cho tội nhân đã siết vào cổ.

“Bố ơi?” Tiếng gọi luồn qua cửa.

“Chờ một chút, con yêu!” Jardine nói thều thào, mặt trắng bệch như sáp.

Sự im lặng khủng khiếp.

“Tôi biết sẽ có ngày này,” cuối cùng Jardine nói, giọng trầm xuống. “Ngay từ đầu, cô ta đã là tai họa cho cậu. Auguste đã cảm thấy điều đó ngay trong ngày cưới của cậu, cô ấy đã nói với tôi. Phụ nữ thường nhạy bén hơn trong chuyện đó…”

Ông tự rót một ly rượu, như thể ông mới là kẻ phạm tội. “Cậu đã gặp cô ta… cậu đã tìm thấy cô ta… cậu đã mất hết lí trí…” Ông đem một ly cho Durand. “Nhưng không trách cậu được. Bất cứ gã đàn ông nào… để tôi tìm cho cậu một luật sư giỏi, Lou. Không có phiên tòa trong bang…”

Duran ngước nhìn ông và mỉm cười thiểu não.

“Anh không hiểu rồi, Allan. Không phải… cô ấy. Mà là người đàn ông tôi thuê để tìm và bắt cô ấy. Anh ta đã tìm thấy, và để cứu cô ấy tôi đã…”

Jardine, giờ kinh hoàng gấp bội, lùi lại một bước, vì ít ra trong mối nghi ngờ ban đầu, ông còn thấy thấp thoáng một tia hả hê vì đã trả được thù.

“Tôi đã tái hợp với cô ấy,” Durand thú nhận. Và bằng giọng thì thầm gần như không nghe thấy, như thể anh đang nói với lương tâm chứ không phải với người đàn ông trong phòng, “Tôi yêu cô ấy hơn cả cuộc đời mình.”

“Bố ơi,” kèm theo là sự hăm dọa lanh lảnh gấp ba, “Mẹ bảo con không được rời cánh cửa này cho đến khi bố ra ngoài!” Quả đấm cửa xoay đi, rồi xoay lại.

Jardine đứng lặng, nhìn vào bạn mình mà như nhìn vào cảnh tượng nào đó chỉ mình ông thấy.

Cuối cùng cánh tay ông chậm chạp giơ ra và rơi xuống nặng nề, thất vọng, nhưng với sự trung thành thầm lặng, đặt vào vai Durand.

“Tôi sẽ lo liệu để cậu có được nửa số tài sản, Lou,” ông nói. “Còn bây giờ… chúng ta không được để Auguste chờ thêm nữa. Hãy cư xử bình thường, và ăn tối cùng chúng tôi.”

Durand đứng dậy và tưởng chừng bóp nát bàn tay Jardine trong hai tay mình. Rồi như xấu hổ vì sự bộc phát cảm xúc này, liền vội vã thả ra.

Jardine mở cửa, cúi xuống hôn ai đó qua khung cửa bị chắn. “Chạy vào đi, con yêu. Chúng ta đến ngay đây.”

Durand gồng mình cho thử thách sắp tới, vươn vai, xốc lại ve áo, chỉnh lại cổ áo. Rồi anh đi theo chủ nhà.

“Anh sẽ không nói cho họ chứ, Allan?”

Jardine kéo cửa lại và đứng sang bên cho anh đi qua trước. “Có một số điều mà người đàn ông không mang theo vào bàn ăn tối, Lou ạ.” Ông choàng tay qua vai bạn và đi bên cạnh, ở bên anh, vào nơi gia đình ông đang đợi.