Chương 55
Anh bắt gặp nó hết sức tình cờ. Xác suất về không gian và thời gian xảy ra sự việc là rất nhỏ. Thậm chí anh đến nơi đó cũng hoàn toàn ngẫu nhiên.
Cô nhờ anh ra ngoài mua ít thuốc lá loại nhẹ mà cô rất nghiện, La Favorita là tên của nó; trong lúc anh chờ cô thay quần áo, một quá trình luôn lâu gấp hai, ba lần so với anh. Giờ đây cô hút công khai trước mặt anh, vào mọi thời điểm khi chỉ có hai người. Anh không làm cách nào khiến cô bỏ được, cho nên cuối cùng chính anh đành từ bỏ nỗ lực vận động, và để cô hút tự do. Anh cũng là người đi sau dọn dẹp tàn thuốc cô rắc bừa bãi, hoặc mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, thậm chí đôi lần khi cô hầu phòng hoặc nhân viên nào đó bất ngờ vào phòng, anh còn chộp lấy điếu thuốc và rít một hơi, ra vẻ nó là của anh, dù anh không hút thuốc, chỉ là để bảo vệ thanh danh cho cô và ngăn chặn lời đồn đại lan truyền.
“Em làm thế nào… trước đó?” Hôm ấy anh hỏi cô.
Ý anh là trước khi cô gặp anh. Tự hỏi phải chăng khi ấy cũng có người mua giúp.
“Em phải đích thân đi mua,” cô thú nhận.
“Em ư?” Anh há hốc miệng. Dường như chẳng bao giờ cô thôi làm anh sửng sốt.
“Em thường bảo mình mua cho anh trai, anh ấy bị ốm không tự đi mua được và nhờ em đi. Có thể nói là họ luôn tin em tuyệt đối, nhưng…,” cô nhún vai vẻ khó chịu.
Làm sao họ không tin cho được? Anh thầm nghĩ. Làm sao những người đứng đắn có thể hình dung một phụ nữ dám bước vào hiệu thuốc lá nhân danh mình?
“Nhưng em chẳng thích làm thế,” cô thêm vào. “Ai nấy đều nhìn chằm chằm, nghĩ em là ác quỷ hoặc đại loại. Nếu có hơn một người trong đó, và thường là thế, sự im lặng đông cứng sẽ bao trùm, cứ như em đã yểm bùa chú vậy. Và dù nó đông cứng nhanh thế nào đi nữa, cũng không bao giờ đủ nhanh để em không nghe lọt vài từ không nên nghe, khi em vừa bước vào. Và rồi họ sẽ đứng đó trông đầy tội lỗi, băn khoăn không biết em có nghe thấy không, và nếu có, thì em có hiểu nghĩa không.” Cô cười phá lên. “Giá mà em có thể bảo họ là em hiểu hết, và miễn cho họ sự khó xử.”
“Bonny!” Anh nghiêm giọng trách.
“Em hiểu mà,” cô ương ngạnh. “Tại sao phải chối?” Rồi cô lại cười, lần này là trước vẻ mặt của anh, và làm bộ ném thứ gì đó vào mặt anh. “Thôi đi đi, quý ngài đạo mạo!”
Hiệu thuốc lá anh chọn để đáp ứng yêu cầu của cô, và sự lựa chọn của anh hoàn toàn ngẫu nhiên, nằm trong một thành phố du lịch, bán cả những mặt hàng khác phục vụ du khách. Những bưu thiếp trên những bảng xoay, giấy viết thư, những lọ thủy tình đựng kẹo, đồ lưu niệm, cả một ít đồ chơi cơ bản của trẻ con. Ngoài ra ở ngay lối vào nơi dễ đập vào mắt nhất, một giá gỗ dốc bày những tờ báo từ các thành phố khác nhau, một sáng kiến để thu hút những du khách nhớ nhà.
Anh dừng lại bên chiếc giá khi đi ra và liếc qua, hi vọng tìm thấy một tờ báo của New Orleans. Riêng cái tên của nó thôi cũng đủ khơi dậy trong anh cảm giác khao khát. Quê nhà, của một người tha hương. Đường Canal trong nắng, đường Royal, đường Rampart, tòa nhà Cabildo… anh không còn nhớ mình đang ở đâu, và thấy cô đơn, đau nhói tận sâu trong xương tủy. Một thứ tình yêu khác; tình yêu mà ai cũng có đối với nơi chôn nhau cắt rốn, nơi người ta biết đến đầu tiên.
Không có tờ nào. Anh phát hiện một tờ báo của Mobile, liền rút khỏi giá. Nó không còn mới, đến giờ vẫn chưa bán được, anh thấy nó đã ra từ hai tuần trước.
Trong lúc đó, sau lưng anh, chủ hiệu sốt sắng, “Anh cần giúp không ạ? Anh đến từ vùng nào? Tất cả đều có ở đây. Nếu không chúng tôi sẵn sàng gửi bất cứ số báo nào anh cần…”
Anh thờ ơ mở nó ra. Và ở trang trong - nó chỉ có một tờ duy nhất, gấp đôi - thứ này bùng ra, thiêu cháy anh như thùng thuốc nổ bắt lửa.
Một phát hiện kinh hoàng trong thành phố!
Trong mấy ngày qua, một bộ xương đàn ông đã được tìm thấy trong tầng hầm một ngôi nhà trên đường Decatur. Tại thời điểm mực nước dâng cao khiến những người sống trong ngôi nhà phải sơ tán, cùng với hàng xóm xung quanh. Khi họ trở về đã phát giác ra hình dạng bị chìm của một ngôi mộ, có thể nhìn thấy một phần thứ ở bên trong. Người ta tin rằng trận lụt đã cuốn đi lớp đất đắp lỏng lẻo, vì trước đấy không có dấu hiệu của sự chôn cất bất hợp pháp. Ngoài việc tin rằng đây là một hành vi sai trái, người ta còn tìm thấy một viên đạn găm trong phần còn lại của cái xác. Những người chủ nhà hiện tại, vốn đã lập tức thông báo phát hiện đáng sợ của họ cho nhà chức trách, được miễn mọi trách nhiệm, bởi tình trạng của cái xác cho thấy ngôi mộ đã tồn tại từ lâu trước khi họ dọn đến ở.
Nhà chức trách hiện đang thu thập thông tin về tất cả những người ở cũ để tìm họ thẩm vấn. Sẽ có thêm những diễn biến mới khi danh tính của họ được công bố.
Cô quay khỏi gương nhìn chằm chằm, khi anh xô cửa vào mấy phút sau đó, thở hổn hển, mặt tái xanh. Hai má cô hồng như đào chín vì vừa dặm phấn. “Chuyện gì thế? Nhìn anh trắng bệch như trông thấy ma ấy.”
Đúng vậy, anh nghĩ, thấy tận mắt. Hồn ma của người mà chúng ta tưởng đã chôn giấu vĩnh viễn.
“Nó đã bị phát hiện,” anh nói ngắn gọn.
Cô hiểu ngay.
Cô nắm bắt nhanh chóng.
Cô đón nhận với sự bình thản đáng kinh ngạc. Không lùi lại, không tái mặt, với thái độ khách quan gần như chuyên nghiệp, như thể sự quan tâm của cô tập trung vào độ chính xác của thông tin chứ không phải nội dung của nó. Cô không nói gì khi đã xem xong. Anh mới là người phải lên tiếng.
“Vậy thì?”
“Đó là điều mà chúng ta phải lường trước.” Cô ném tờ báo xuống. “Và nó đây. Còn gì để nói nữa?” Cô nhún vai kết luận. “Chúng ta đã làm không đến nỗi nào. Lẽ ra nó có thể bị phát hiện nhanh hơn.” Cô bắt đầu đếm ngón tay, cái cách mà những bà vợ lắm điều tính toán cho ca sinh nở sắp tới. Hoặc đúng hơn là tính thời gian đã qua. “Khi nào ấy nhỉ? Em nhớ không nhầm là mùng 10 tháng Sáu. Đến giờ là tròn ba tháng…”
“Bonny!” Anh nôn ọe, nhắm chặt mắt kinh hãi.
“Họ sẽ không biết đó là ai. Họ không thể xác định được. Đó là lợi thế của chúng ta.”
“Nhưng họ biết! Họ biết!” Anh nghẹn giọng, quay hết bên này sang bên kia, như con gấu tìm đường thoát qua những thanh sắt trong lồng.
Cô đứng bật dậy, vứt thứ gì đó với vẻ bực bội. Bực bội với anh, tìm cách trấn an, giảng giải cho anh, vì cô đi đến nắm lấy hai ve áo anh, lắc mạnh, như để truyền dẫn chút lí lẽ vào đầu anh cho tỉnh ra.
“Anh có nghe em không?” Cô quát lên. “Anh sử dụng cái đầu đi chứ? Cứ cho là họ biết đi. Nhưng họ vẫn không biết là ai. Ai đã gây ra chuyện đó. Và họ sẽ không bao giờ biết.” Cô liếc ánh nhìn cảnh giác ra cánh cửa đóng chặt, rồi hạ giọng. “Không có ai trong phòng ngày hôm đó. Không có ai trong nhà ngày hôm đó. Không ai nhìn thấy nó xảy ra. Đừng bao giờ quên điều đó. Họ có thể phỏng đoán, nghi ngờ, thậm chí có thể tin chắc mọi điều họ muốn, nhưng họ không thể chứng minh. Và thời gian trôi qua, chuyện đó đã quá muộn, họ sẽ không bao giờ có thể chứng minh một cách rõ ràng, minh bạch. Họ đã nói với anh thế nào khi anh tìm đến họ về chuyện của em? Anh phải có bằng chứng. Và họ không có. Anh đã ném cái… - anh biết cái gì rồi đấy - đi; nó đang nằm gỉ sét trong cát, ở đâu đó trên bờ biển ở Mobile, bị nước biển ăn mòn. Họ có thể khẳng định viên đạn này đến từ khẩu súng này, không phải khẩu súng khác không?” Cô cười giễu cợt. “Họ chưa tìm được gì đâu.”
Vừa nghe cô nói, anh vừa nhìn bốn bức tường, ngó lên cả trần nhà, như thể cảm thấy chúng đang dồn về phía anh.
“Ta rời khỏi đây thôi,” anh nói bằng giọng nghèn nghẹn, giật cổ áo. “Anh không chịu nổi nữa.”
“Có phải nó bị phát hiện ở đây đâu, ở Mobile cơ mà. Chúng ta an toàn ở đây như chúng ta đã an toàn trước khi nó bị phát hiện. Trước đó họ không biết chúng ta ở đây. Bây giờ họ vẫn không biết chúng ta ở đây.”
Anh muốn có thêm khoảng cách, một lớp ngăn, dù là không cần thiết một cách vô ích, giữa họ và Nữ thần Báo ứng đang lù lù đen ngòm như đám mây dông nơi chân trời.
Cô thở dài, ném cho anh ánh mắt như kiểu anh đã hết thuốc chữa. “Buổi tối của chúng ta đến rồi,” cô lẩm bẩm, với bản thân hơn là với anh. “Em đang tính mặc bộ váy taffeta mới màu đỏ rượu vang.”
Cuối cùng họ vẫn ở lại. Nhưng không phải lý lẽ của cô giữ chân anh, mà giờ đây anh bị ghìm chặt bởi nỗi sợ hãi ám ảnh. Anh đang chờ số báo tiếp theo của Mobile ở hiệu thuốc, và chẳng biết cách nào khác để có được nó ngoài cách chầu chực ngay cạnh, nơi họ đang ở.
Phải mất tới năm ngày, cho dù gần như hôm nào anh cũng hối thúc chủ hiệu.
“Có lúc họ gửi, lúc lại không,” người này nói với anh. “Nếu anh muốn tôi có thể viết thư giục họ.”
“Không, đừng làm thế,” Durand nói vội. “Chỉ là… tôi chẳng tìm được trò tiêu khiển nào ở đây. Tôi muốn biết tin tức ở quê nhà.”
Rồi khi nó đến, anh không có can đảm để xem tại, cửa hiệu, anh mang nó về cho cô và họ cùng nhau tìm kiếm. Cô mở rộng tờ báo, gương mặt căng thẳng của anh cúi gằm xuống vai cô.
“Đây rồi,” cô nói quả quyết, thu gọn tờ báo vào bằng nhát gập dứt khoát, và họ cùng đọc.
… Bruce Dollard, một người môi giới quản lí ngôi nhà bảy năm qua, đã báo cho nhà chức trách về một trường hợp người thuê nhà đột ngột chuyển đi, trong một buổi sáng, mặc dù cho đến trước ngày hôm ấy không hề thông báo về dự định đó.
Chủ một cửa hàng gia dụng đã xác nhận chiếc xẻng được tìm thấy trong gian hầm ngôi nhà là món đồ ông đã bán cho một phụ nữ không rõ danh tính thời gian trước, và việc mua dụng cụ này được cho là trùng hợp với thời điểm xảy ra tội ác.
Ngoài ra chưa có phát hiện gì thêm, nhưng nhà chức trách tin rằng vụ việc sẽ được đưa ra ánh sáng…
“Giờ thì họ biết rồi,” anh cay đắng nói. “Giờ thì không chối bỏ được nữa. Họ đã biết.”
“Không biết đâu,” cô nói thẳng thừng. “Bằng không họ đã chẳng viết như thế này. Họ đang phỏng đoán, như từ trước đến giờ.”
“Cái xẻng…”
“Cái xẻng vẫn ở trong ngôi nhà sau khi chúng ta đi. Những người khác cũng có thể sử dụng nó, những người đến sau.”
“Mọi chuyện càng lúc càng tệ hơn.”
“Có vẻ thế thôi. Bọn họ muốn làm đúng những gì họ đang làm với anh, dọa dẫm anh, khiến anh mắc sai lầm. Trong khi thực ra nó chẳng có gì tệ hơn so với trước lúc bị phát hiện.”
“Em còn nói thế được ư, khi nó sừng sững trước mắt em, trắng đen rõ ràng?”
Cô lắc đầu. “Con chó đang sủa thì không thể cắn anh; nó phải dừng lại khi chuấn bị phập hàm răng vào. Anh không thấy rằng khi họ biết, nếu họ biết, thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết là họ đã biết sao? Anh đang chờ một thông điệp chẳng bao giờ đến tay chúng ta. Anh đang tìm kiếm cái tin tức không bao giờ đến. Anh không biết rằng chúng ta vẫn an toàn chừng nào họ vẫn nhắc đến nó sao? Khi họ thôi không nhắc, đó là lúc ta phải cảnh giác. Khi sự im lặng đột ngột ập xuống, nguy hiểm mới thực sự bắt đầu.”
Anh tự hỏi cô lấy đâu ra sự thông thái ấy. Từ kinh nghiệm xương máu của bản thân? Hay bằng bản năng, như loài mèo có thể nhìn trong bóng tối và tránh những cái bẫy?
“Liệu có thể nào họ sẽ quên chuyện đó không?”
Cô cho anh một viên thuốc đắng thông thái khác, bỏ thêm vị ngọt là nụ cười khó nhọc, mệt mỏi.
“Cảnh sát ấy à? Họ không bao giờ quên, cưng ạ. Chúng ta mới là người phải quên. Nếu chúng ta muốn sống.”
Lần sau anh đem về ba tờ báo. Ba số liền nhau, cách ngày một số, nhưng đến cùng lúc. Họ chia chúng ra, bắt đầu đọc từng tờ, hối hả lật trang, tìm thứ họ đang theo đuổi.
Anh quay phắt sang, nhìn cô vẻ sợ hãi. “Nó đã dừng! Không có một chữ nào về nó nữa.”
“Tờ này cũng vậy.” Cô gật đầu với lời tiên đoán già dặn. “giờ mới là nguy hiểm thực sự. Nó đang đến.”
Anh quăng đống báo sang bên, đứng dậy trong tư thế sẵn sàng, gần như chỉ chờ sự hướng dẫn của cô. “Chúng ta đi chứ?”
Cô ngẫm nghĩ, rồi quyết định. “Ta sẽ chờ một số báo nữa. Chúng ta có thể du di từng đó thời gian. Có thể họ đã biết là ai, nhưng em ngờ rằng họ vẫn chưa biết là ở đâu.”
Lại chờ đợi, lần này là ba ngày, số báo tiếp theo đến, vẫn không có gì. Im lặng chết chóc. Đối với anh đó là sự im lặng nghiền ngẫm khi họ cùng đọc tờ báo.
Lần này họ chỉ nhìn nhau. Cuối cùng cô đứng dậy, đặt hai tay lên vai chiếc áo choàng ngủ vải xa-tanh màu kem để cởi ra. Lãnh đạm, thong thả, nhưng dứt khoát.
“Đến lúc đi rồi,” cô lẳng lặng nói. “Họ đang tìm đến chúng ta.”
Cho đến lúc này, anh vẫn ngỡ ngàng trước giác quan thứ sáu nhạy bén của cô. Nó làm anh sờ sợ. Chí ít anh biết đó là cái anh không bao giờ đạt được.
“Em sẽ đóng gói hành lý,” cô nói. “Đừng ra ngoài nữa. Anh hãy ở yên đây cho đến khi chúng ta chuẩn bị xong.”
Anh bất giác rùng mình. Anh ngồi đó nhìn cô, dõi theo những cử động của cô khi cô đi qua đi lại. Nó giống như… quan sát một cái que dò mạch tích cực, đi đứng và nói năng như một phụ nữ.
“Chuyện kia anh làm không ổn rồi,” ngay sau đó cô nhận xét. “Đã quá muộn để sửa chữa, nhưng chúng ta chỉ biết có thể anh đã quá gấp gáp. Chỉ chọn báo của Mobile mỗi lần mua. Những lời bàn luận về chuyện đó lan nhanh hơn anh tưởng đấy.”
“Nhưng đâu còn cách nào…?” Anh ấp úng.
“Mỗi lần anh mua một tờ, anh phải mua thêm tờ nữa của một nơi khác cùng thời gian, dù sau đấy vứt đi luôn. Như thế anh sẽ phân tán sự nghi ngờ.”
Cô đi sang phòng bên cạnh.
Đến chuyện đó cũng có cách làm đúng và sai, anh bất lực nghĩ. À, đó là sự thông thái của việc ở ngoài vòng pháp luật.
Cô đi ra cửa, giữa lúc đang sửa soạn.
“Giờ sẽ là đâu? Chúng ta định đi đâu đây?”
Anh nhìn cô, lo sợ. Anh không trả lời được câu hỏi đó.