← Quay lại trang sách

Chương 56

Cuối cùng, họ đến Pensacola một thời gian ngắn để lấy lại bình tĩnh. Cho đến giờ, họ đã đi theo một đường cong lớn trải dài của vùng vịnh duyên hải, về phía đông, luôn luôn là phía đông. Một cách thất thường, họ lên đường và dừng chân trong sợ hãi, lúc lâu lúc mau, họ mù quáng đi theo số phận. New Orleans, rồi Biloxi, Mobile, Pensacola, với những nơi ẩn náu xen kẽ.

Giờ là Pensacola. Họ không thể đi xa hơn, theo quỹ đạo đã định, mà không bỏ lại miền biển sau lưng, và không vì lí do này thì lí do kia, có lẽ là một nỗi sợ không tên, họ bám lấy bờ biển quen thuộc. Ở đó đường cong bị đứt đoạn đột ngột, vượt qua một đám lộn xộn những căn lều lợp thiếc là Tampa, sang một vùng đất xa lạ nói thứ tiếng Havana. Và như thế nghĩa là họ sẽ tự lìa bỏ, tha hương mãi mãi không thể trở lại. (Những con tàu hồi xứ bị khám xét kĩ càng, họ lại không có giấy tờ.) Họ cũng không muốn đi sâu vào đất liền và đến Atlanta, bước hiển nhiên tiếp theo. Vì những lí do riêng mà cô sợ miền Bắc, và dù đó không phải là miền Bắc, nó cũng là một bước tiến về phía ấy.

Vậy nên, họ dừng lại, thuê một ngôi nhà ở Pensacola. Lần này không phải để cho nó quý tộc, phong cách, để cảm thấy ‘thực sự’ đã kết hôn, mà đơn giản là vì sự an toàn.

“Ở khách sạn họ lần ra anh dễ hơn nhiều,” cô thì thào trong một đêm nghỉ lại khách sạn dưới cơn mưa nặng hạt. “Họ chõ mũi vào chuyện của anh nhanh hơn. Người ta liên tục đến và đi xung quanh anh, đem theo những mẩu chuyện ngồi lê đôi mách và phát tán khắp nơi.”

Anh gật đầu, khom người ngó ra dưới mành cửa sổ kéo thấp, rồi thụt lùi khi một ánh chóp rọi vào nó sáng lòa.

Họ chọn ngôi nhà hẻo lánh nhất, chìm khuất nhất, kín đáo nhất có thể tìm được, trên một con phố tĩnh mịch rợp bóng cây cách xa trung tâm thành phố. Những ngôi nhà khác không ở quá gần, hàng xóm không quá nhiều; họ đặt những tấm rèm dày ở các cửa sổ, cho an toàn hơn khỏi những con mắt nhòm ngó. Họ bắt buộc phải thuê một người giúp việc, nhưng hạn chế sự có mặt của chị ta ở mức tối thiểu; chỉ ba ngày một tuần, và phải ra về lúc 6 giờ, không được ngủ lại. Họ nói năng thận trọng trước mặt chị ta, hoặc không có mặt chị ta.

Lần này họ phải thật dè chừng, phải thật cẩn thận.

Một hoặc hai tuần đầu tiên, mỗi lần Bonny ra khỏi nhà hay về nhà vào ban ngày, cô đều hạ thấp chiếc dù để che mặt khi lên xuống xe ngựa. Và anh, không có công cụ lợi thế ấy, cúi thấp đầu hết mức có thể. Thế nên nom anh như luôn đang tìm thứ gì đó trên mặt đất mỗi lần ra vào nhà.

Và khi một hàng xóm đến chơi nhà, theo tập tục, bà ta bê khệ nệ món nước quả nấu đông cùng những đồ ăn tự làm khác. Bonny chặn ngay bà ta ở cửa, liến thoắng giải thích rằng họ chưa ổn định xong và nhà cửa rất bừa bãi, như một cái cớ để không mời bà ta vào.

Người phụ nữ ra về, với vẻ mặt bị xúc phạm và đem theo món quà chưa kịp đưa ra, và sau đó khi họ chạm mặt bà ta trên lối đi, bà ta ngoảnh mặt không thèm chào hỏi.

“Đáng ra em không nên làm thế,” anh cảnh báo, bước ra khỏi chỗ nghe lỏm, khi vị khách hầm hầm đi khỏi. “Tỏ ra đồng bóng như thế trông càng đáng nghi hơn.”

“Chẳng còn cách nào khác,” cô nói. “Nếu em mời bà ta vào nhà, những người khác ắt sẽ đến, và em ắt được trông chờ đến thăm họ để đáp lễ, cứ thế chẳng bao giờ dứt được.”

Quả nhiên, sau lần đó không còn ai đến nữa.

“Có lẽ họ nghĩ chúng ta sống vụng trộm với nhau,” có lần cô bảo anh, vẻ giễu cợt. “Từ giờ em sẽ luôn bỏ găng tay trái mỗi lần ra ngoài, và giơ cao bàn tay trên cán dù, để họ không thể không trông thấy chiếc nhẫn cưới.” Và cô gằn giọng, “Mấy mụ lợn nái bẩn thỉu.”

Ông bà Rogers đã đến Pensacola. Ông bà Rogers đã thuê một ngôi nhà ở Pensacola. Ông bà Rogers… đột ngột đến, và đi đâu… không ai biết.