Chương 25 Bên trong phòng 217
Một tuần rưỡi sau, sáu tấc tuyết trắng xốp phủ phẳng lì khuôn viên khách sạn Overlook. Bầy thú cây cảnh bị chôn đến tận hông; con thỏ, đông cứng trên hai chân sau, nhìn như đang trồi lên từ một hồ nước trắng. Một số đụn tuyết cao đến hơn một mét rưỡi. Gió liên tục thay đổi chúng, đục đẽo thành những đụn đống uốn lượn. Jack đã hai lần lóng ngóng dùng giày đi tuyết ra kho dụng cụ lấy xẻng để dọn trống hiên nhà; đến lần thứ ba thì gã nhún vai, chỉ dọn một con đường thông qua đống tuyết cao ngất ngưởng áp vào cửa và để cho Danny vui vẻ trượt sang hai bên trái phải con đường. Những đống tuyết khủng khiếp thực sự nằm ở phía Tây Overlook; một số cao tới sáu mét và phía sau chúng, mặt đất bị gió không ngừng thổi quét cho sạch đến lộ cả cỏ. Các cửa sổ tầng một đều bị che kín và khung cảnh từ phòng ăn nhìn ra từng khiến Jack say mê vào hôm đóng cửa giờ hấp dẫn chẳng hơn gì một màn hình chiếu trống không. Điện thoại của họ đã không còn hoạt động tám ngày qua, cái đài vô tuyến băng tần dân dụng trong văn phòng Ullman giờ là đường dây liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài mà họ có.
Bây giờ thì ngày nào tuyết cũng rơi, đôi khi chỉ có những đợt gió nhẹ thoảng qua rắc bột lên lớp vỏ tuyết lấp lánh, đôi khi, nói không ngoa, tiếng gió huýt trầm vụt lên thành tiếng rít lanh lảnh của phụ nữ, làm cho cái khách sạn lâu đời rung chuyển và rên rỉ một cách đáng quan ngại dù đang nằm sâu trong cái nôi tuyết của mình. Nhiệt độ ban đêm không vượt quá âm mười hai độ, mặc dù nhiệt kế ở lối ra vào nhà bếp cho nhân viên đôi khi lên tới tận âm bốn vào đầu giờ chiều, lưỡi dao gió cứ đều tay cửa khiến cho chuyện ra ngoài mà không đeo mặt nạ trượt tuyết trở nên khó chịu. Nhưng bọn họ vẫn ra vào những ngày mặt trời tỏa rạng, thường là với hai lớp quần áo và găng bọc ngoài găng tay. Họ gần như không cưỡng được chuyện ra ngoài; bao quanh khách sạn là đường tròn đôi do ván trượt Flexible Flyer của Danny để lại. Số khả năng hoán đổi gần như vô tận: Danny cưỡi ván trong khi bố mẹ kéo; bố cưỡi ván và cười phá lên trong khi Wendy và Danny cố gắng kéo (họ chỉ kéo được gã trên lớp băng, còn khi tuyết phủ thì bó tay hoàn toàn); Danny và mẹ cưỡi ván; Wendy cưỡi ván trong khi cánh đàn ông nhà kéo và phà hơi trắng như ngựa thồ, giả vờ như cô nặng hơn thực tế. Họ cười rất nhiều trong những chuyến cưỡi xe trượt tuyết vòng quanh tòa nhà, nhưng cái giọng hú hét dửng dưng của gió, ồn ã và chân thành một cách vô hồn, khiến tiếng họ cười nghe thật nhỏ bé và gượng ép.
Họ đã nhìn thấy dấu tuần lộc trong tuyết và một lần còn thấy cả lũ tuần lộc, một nhóm năm con đứng bất động phía dưới hàng rào bảo vệ. Bọn họ đã lần lượt dùng chiếc ống nhòm Zeiss Ikon của Jack để ngắm chúng rõ hơn, nhìn ngắm chúng đã đem đến cho Wendy một cảm xúc kỳ lạ, phi thực: họ đang đứng lún cả chân trong thứ tuyết đã phủ kín đường cao tốc và cô nhận thấy rằng từ giờ đến khi tuyết tan vào mùa xuân, con đường thuộc về đám tuần lộc hơn là thuộc về bọn họ. Bây giờ những thứ con người từng tạo dựng ở đây đều đã bị vô hiệu hóa. Cô tin rằng đám tuần lộc hiểu điều đó. Cô đặt ống nhòm xuống và nói gì đó về việc sửa soạn bữa trưa, rồi ở trong nhà bếp, cô đã khóc một chút, cố gắng loại bỏ cái cảm giác dồn nén khủng khiếp đôi khi vẫn ập đến chẳng khác nào một bàn tay lớn ấn xuống trái tim. Cô nghĩ về đám tuần lộc. Cô nghĩ về những con ong vò vẽ mà Jack đã bỏ mặc cho chết cóng ở bậc thềm lối ra vào nhân viên, dưới cái bát trong suốt.
Có rất nhiều giày tuyết được treo trên đỉnh trong kho dụng cụ và Jack đã tìm thấy cho mỗi người một đôi vừa chân, mặc dù đôi cho Danny hơi to một chút. Jack đi chúng khá thành thạo. Mặc dù gã chưa đi giày tuyết thêm lần nào kể từ hồi còn nhỏ ở Berlin, New Hampshire, gã vẫn nhanh chóng tự học lại được cách đi. Wendy không mấy hào hứng - chỉ mười lăm phút lê bước với mấy cái mái chèo quá khổ được buộc dây cũng khiến chân và mắt cá cô đau nhức dữ dội - nhưng Danny thì rất thích thú và cố gắng học hỏi. Nó vẫn ngã thường xuyên, nhưng Jack lấy làm hài lòng với tiến độ của nó. Gã nói rằng đến tháng Hai, Danny sẽ có thể đi đôi giày ấy mà nhảy chân sáo quanh cả hai người họ.
Ngày hôm nay trời u ám, đến trưa, bầu trời đã bắt đầu nhả tuyết xuống. Đài hứa hẹn sẽ có thêm một đợt tuyết dày từ hai mươi cho đến ba mươi phân nữa và cử tụng kinh ca ngợi Giáng Thủy, vị thần vĩ đại của dân trượt tuyết tại Colorado. Wendy, bấy giờ đang ngồi trong phòng ngủ đan một cái khăn quàng cổ, thầm nghĩ cô biết chính xác đám dân trượt tuyết kia có thể làm gì với tất cả chỗ tuyết đó. Cô biết chính xác họ có thể nhồi chúng vào đâu.
Jack đang ở trong hầm. Gã đã xuống để kiểm tra lò nung và lò hơi - kể từ khi tuyết giam họ ở đây, những cuộc kiểm tra như vậy đã trở thành một nghi thức đối với gã - sau khi hài lòng rằng mọi thứ đều ổn, gã đã đi qua cái cổng vòm, bật bóng đèn và ngồi xuống một chiếc ghế cắm trại cũ đầy mạng nhện mà gã tìm thấy. Gã lần giở mớ hồ sơ và giấy tờ cũ, vừa làm vừa liên tục lau miệng bằng khăn tay. Cứ phải ru rú trong nhà đã khiến lớp rám nắng mùa thu bị lọc hết khỏi làn da gã và, trong lúc ngồi khom lưng trên những tờ giấy ố vàng, loạt xà loạt xoạt, với mái tóc vàng cam xõa bù xù trước trán, gã trông hơi giống kẻ mất trí. Gã đã tìm thấy một số thứ kỳ lạ giấu giữa mớ hóa đơn, vận đơn, biên lai. Những thứ đáng quan ngại. Một tấm ga trải giường đẫm máu. Một con gấu bông bị phanh thây, trông như thể đã bị chém nát nhừ. Một tờ giấy viết màu tím của phụ nữ đã nhàu nát, với hương nước hoa phảng phất vẫn còn bám lại bên dưới cái mùi xạ cũ kỹ, mang trên mình một bức thư viết bằng mực xanh nhạt và hãy còn dang dở, “Tommy thân mến, ở trên này em không thể suy nghĩ được thông suốt như đã hy vọng, tất nhiên ý em là về chuyện chúng ta rồi, còn ai nữa đâu? Ha. Ha. Rất nhiều chuyện cứ cản trở em. Em đã có những giấc mơ kỳ lạ về đồ vật va đập trong đêm, anh tin nổi không và” Chỉ có vậy thôi. Bức thư đề ngày 27 tháng Sáu, 1934. Gã tìm thấy một con rối xỏ tay xem chừng là phù thủy hoặc pháp sư... một thứ gì đấy có răng dài và đội mũ nhọn. Không hiểu sao, nhưng nó được nhét vào giữa một xấp hóa đơn khí đốt và một xấp biên lai nước Vichy. Rồi đến gì đó đọc như một bài thơ, viết nguệch ngoạc bằng bút chì sẫm ở mặt sau một tấm thực đơn, “Medoc à | có đây không? | Bạn ơi mình đã lại mộng du rồi. | Dưới thảm sàn, đám cây đang chuyển động.” Trên thực đơn không đề ngày tháng, bài thơ cũng không đề tên, nếu đó quả thật là một bài thơ. Khó hiểu, nhưng hấp dẫn. Như gã thấy thì đống đồ này giống các mảnh ghép trong trò chơi ghép hình, những thứ đến cuối cùng sẽ khớp vào với nhau nếu gã có thể tìm ra các mảnh liên kết phù hợp. Và thế là gã cứ tìm, giật nẩy mình và lau môi mỗi khi cái lò gầm lên sau lưng.
Danny lại đang đứng ngoài phòng 217.
Chìa khóa tổng ở trong túi thằng bé. Nó nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ hau háu như bị đánh thuốc, phần thân trên của nó dường như co giật và lắc lư bên dưới chiếc áo vải dạ. Nó đang khẽ ngâm nga không thành giai điệu.
Nó không muốn đến đây, sau vụ ống cứu hỏa thì không. Nó sợ đến đây. Nó sợ chuyện mình đã lại lấy chìa khóa tổng, không vâng lời bố nó.
Nó đã muốn đến đây. Tính tò mò
(giết chết con mèo; sự thỏa lòng đã đưa nó trở lại)
giống như một lưỡi câu mắc cứng vào trong não nó, một bài hát ỉ ôi của mỹ nhân ngư mà ta không tài nào xoa dịu nổi. Và chẳng phải bác Hallorann đã nói, “Bác nghĩ là không có thứ gì ở đây có thể làm hại cháu” đó sao?
(Mày hứa rồi mà.)
( Lời hứa được đưa ra là để bị phá vỡ. )
Nó giật nẩy mình trước câu ấy. Cứ như thể ý nghĩ đó đến từ bên ngoài, như tiếng côn trùng vo ve, phỉnh phờ khe khẽ.
( Lời hứa được đưa ra là để bị phá vỡ redrum thân mến, để bị phá vỡ. bẻ vụn. đập nát. xẻ tung ra. TIẾN TỚI! )
Tiếng ngâm nga căng thẳng của nó trở thành lời hát khẽ khàng, vô điệu tính, “Em, em, nhảy qua bên em, nhảy qua bên em em thân yêuuuu...”
Chẳng phải cho đến giờ bác Hallorann vẫn đúng đó sao? Chẳng phải vì thế mà Danny, rốt cuộc, đã giữ im lặng và để cho tuyết giam cầm họ hay sao?
Chỉ cần nhắm mắt lại là nó sẽ biến mất ngay .
Những gì Danny từng trông thấy trong Sweet Tổng Thống đã biến mất. Và con rắn chỉ là một ống cứu hỏa rơi xuống thảm. Phải, ngay cả chỗ máu trong Sweet Tổng Thống cũng vô hại nốt, một thứ xưa cũ, một chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước cả khi nó ra đời hoặc thậm chí là được bố mẹ nghĩ ©We-love-ebook đến, một thứ đã chấm dứt rồi. Giống một bộ phim mà chỉ mình nó xem được. Không có gì, thực sự không có gì trong cái khách sạn này có thể làm tổn thương nó và nếu phải chứng minh điều đó với chính mình bằng cách đi vào căn phòng này, lẽ nào nó lại không nên làm?
“Em, em, nhảy qua bên em...”
( Tính tò mò giết chết con mèo redrum thân mến, redrum thân mến à, nhưng sự thỏa lòng đã đưa nó trở lại bình an vô sự, từ chân đến đầu; từ đầu đến chân nó bình an vô sự. Nó biết rằng những thứ kia )
( giống như những bức ảnh đáng sợ, chúng không thể làm hại cậu, nhưng ôi lạy Chúa )
( bà ơi sao răng bà to thế và kia là một con sói đóng giả RÂU XANH hay RÂU XANH đóng giả con sói thế và tôi rất )
( mừng là cậu đã hỏi bởi lẽ tính tò mò giết chết con mèo và chính NIỀM HY VỌNG được thỏa lòng đã đưa nó )
đi dọc hành lang, bước nhẹ nhàng trên tấm thảm xanh rừng rậm xoắn xuýt. Nó đã dừng lại bên bộ cứu hỏa, đặt cái vòi đồng trở lại trong khung, sau đó lấy ngón tay chọc vào liên tục, tim đập thình thịch, miệng thì thầm, “Có giỏi thì làm đau tao đi. Có giỏi thì làm đau tao đi, đồ khốn rẻ tiền. Không thể làm được à? Hả? Mày chẳng là gì ngoài một vòi cứu hỏa rẻ tiền. Không thể làm gì ngoài nằm ở đó. Giỏi thì làm đi, giỏi thì làm đi!” Nó cảm thấy hùng hổ đến phát cuồng. Và đã không có gì xảy ra cả. Rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một cái ống, bằng vải bạt và đồng thau, ta có thể băm vằm nó ra và nó sẽ chẳng phàn nàn câu nào, chẳng bao giờ vặn vẹo và giãy giụa và ộc máu nhờn màu xanh lá lên khắp tấm thảm trải xanh trời, bởi vì nó chỉ là một cái ống, không phải lông công cũng chẳng phải bông hồng, không phải hòn bi ve hay cái trống, không phải là con rắn đang nằm mơ mộng… và nó đã vội vã bỏ đi, vội vã bỏ đi bởi nó
(“muộn rồi, mình bị muộn rồi,” lời con thỏ trắng.)
là con thỏ trắng. Phải. Giờ thì có một con thỏ trắng ở ngoài sân chơi, nó đã từng có màu xanh nhưng bây giờ thì mang màu trắng, như thể có gì đó đã liên tục gây sốc cho nó vào những đêm đầy tuyết, đầy gió và khiến nó già xọm đi...
Danny lấy chìa khóa tổng ra khỏi túi và tra vào ổ khóa.
"Em, em...”
( con thỏ trắng đang trên đường tới một bữa tiệc bóng vồ tới bữa tiệc bóng vồ của Hậu Đỏ lấy cò làm về lấy nhím làm bóng )
Nó chạm vào chìa khóa, để những ngón tay mình mân mê. Đầu nó có cảm giác khô khốc và choáng váng. Nó xoay chìa và mấy cái lẫy khóa thụt vào trơn tru.
( CHẶT ĐẦU NÓ ĐI! CHẶT ĐẦU NÓ ĐI! CHẶT ĐẦU NÓ ĐI! )
( chỉ có điều trò này không phải là bóng vồ mấy cái vồ quá ngắn trò này là )
( VÙ-BỐP! Bay thẳng qua của. )
( CHẶT ĐẦU NÓ ĐIIIIIIIIII... )
Danny đẩy mở cửa. Cửa mở ra rất êm không một tiếng kêu. Nó đang đứng ngay bên ngoài một căn phòng lớn kết hợp giữa phòng ngủ và phòng khách, mặc dù tuyết vẫn chưa chất lên cao đến đây - đụn tuyết cao nhất vẫn còn cách cửa sổ tầng hai ba mươi phân - căn phòng vẫn tối bởi vì hai tuần trước bố đã đóng hết cửa chớp bên phía Tây.
Nó đứng ở ngưỡng cửa, dò dẫm bên tay phải và tìm thấy bảng công tắc. Hai bóng đèn trong một chùm đèn thủy tinh trên cao bật lên. Danny bước sâu hơn vào trong và nhìn ngó xung quanh. Tấm thảm lún sâu mềm mại, màu hồng nhạt nhã nhặn. Thật dễ chịu. Một chiếc giường đôi với khăn phủ trắng. Một cái bàn giấy ( Hãy cho tôi biết: Tại sao quạ lại giống với bàn giấy? [13E] )
bên cạnh cửa sổ lớn bị đóng kín. Vào mùa khách sạn hoạt động, Nhà văn Không Ngừng Nghỉ
( đang rất vui vẻ, giá mà mọi người cũng sợ đấy )
sẽ được ngắm nhìn một khung cảnh non núi rất đẹp để mô tả lại cho những người ở nhà.
Nó bước vào sâu hơn. Không có gì ở đây, không có gì cả. Chỉ có một căn phòng trống, lạnh lẽo vì hôm nay bố đang sưởi chái Đông. Một cái tủ com mốt. Một tủ quần áo, cửa mở toang để lộ bộ móc treo khách sạn, loại ta không thể ăn cắp. Một cuốn Kinh Thánh Gideon đặt trên cái bàn nhỏ. Bên trái Danny là cánh cửa phòng tắm, một chiếc gương cao ngang thân người gắn trên đấy phản chiếu lại gương mặt trắng bệch của chính thằng bé. Cánh cửa đó để mở hé và....
Danny nhìn ảnh phản chiếu của mình gật đầu chậm rãi.
Phải, bất kể thứ đó có là gì, thì nó cũng ở đấy. Trong kia. Trong phòng tắm. Hình ảnh phản chiếu của Danny bước về phía trước, như thể muốn thoát khỏi tấm gương. Nó chìa tay ra, áp vào tay thằng bé. Thế rồi nó ngả xiên đi khi cánh cửa phòng tắm mở ra. Danny nhìn vào trong.
Một căn phòng dài, kiểu cổ, giống như một toa tàu hỏa hạng sang. Sàn nhà lát những viên gạch lục giác màu trắng tí hon. Ở đầu bên kia là một bồn cầu với nắp che lật lên. Ở bên phải là một chậu rửa mặt, bên trên gắn một chiếc gương nữa, loại có tủ thuốc phía sau. Bên trái là một cái bồn tắm khổng lồ màu trắng chân quỳ, được kéo rèm che lại. Danny bước vào phòng tắm và mơ màng đi về phía cái bồn, như thể bị thúc từ bên ngoài, như thể toàn bộ vụ này chỉ là một trong những giấc mơ Tony từng mang đến cho nó, như thể nó sẽ thấy thứ gì đó hay ho khi kéo rèm ra, thứ gì đó mà bố đã bỏ quên hay mẹ đã đánh mất, thứ gì đó sẽ khiến cả hai người họ vui mừng...
Thế là nó kéo rèm ra.
Người phụ nữ trong bồn tắm đã chết từ lâu. Bà ta trương phềnh và tím tái, cái bụng trướng đầy khí trồi lên khỏi làn nước viền băng lạnh buốt như một hòn đảo bằng thịt. Đôi mắt bà ta dán chặt vào mắt Danny, lờ đờ và khổng lồ, như hai viên bi. Bà ta đang cười toe toét, bờ môi tím tái nhếch lên. Cặp ngực lủng lẳng. Lớp lông mu lềnh bềnh. Đôi bàn tay bà ta đóng băng ở hai bên thành sứ có khía của bồn tắm như những cái càng cua.
Danny rú lên. Nhưng âm thanh không hề thoát ra khỏi môi nó; tiếng hét cứ xoáy mãi vào trong, chìm sâu vào vùng tăm tối của thằng bé như một hòn đá rơi xuống giếng. Nó lúng túng lùi về sau một bước, nghe thấy tiếng gót chân mình gõ cạch lên những viên gạch lục giác màu trắng, cùng lúc ấy, nước tiểu của nó tràn ra, tuôn xối xả khỏi người nó.
Người phụ nữ đang ngồi thẳng dậy.
Vẫn nở nụ cười toe toét, vẫn dán chặt đôi mắt khổng lồ như hai hòn bi vào nó, bà ta ngồi dậy. Lòng bàn tay đã chết tạo ra những tiếng lép nhép trên sứ. Ngực bà ta lắc lư như những bao cát nứt nẻ cũ kỹ. Có tiếng mảnh băng vỡ vụn khe khẽ. Bà ta không thở. Bà ta là một xác chết, đã chết được rất nhiều năm rồi.
Danny quay đầu bỏ chạy. Nó lao qua cánh cửa phòng tắm, mắt lồi ra khỏi hốc, tóc dựng đứng cả lên như lông một con nhím sắp bị biến thành quả bóng
(bóng vồ à? hay bóng cửa?)
hiến tế, miệng nó há hốc mà không phát ra tiếng. Nó đâm sầm vào cánh cửa dẫn ra ngoài phòng 217, bấy giờ đã đóng lại. Nó bắt đầu đập cửa, hoàn toàn không nhận ra rằng cửa không khóa, nó chỉ cần vặn tay nắm là sẽ thoát ra. Miệng nó rú lên những tiếng thét inh ỏi vượt ngoài ngưỡng nghe con người. Nó chỉ có thể đập cửa rầm rầm và nghe người phụ nữ đã chết tiến đến chỗ mình với cái bụng phình to, mái tóc khô khốc và đôi tay vươn ra phía trước - một thứ đã nằm chết trong cái bồn tắm đó có lẽ đã nhiều năm, được ướp bởi ma thuật.
Cánh cửa dứt khoát không mở, dứt khoát không, dứt khoát không, dứt khoát không.
Và rồi giọng Dick Hallorann vang lên trong đầu nó, hết sức bất ngờ và đột ngột, hết sức bình tĩnh, khiến cho dây thanh quản bị khóa cứng của nó mở ra và nó bắt đầu thổn thức yếu ớt - không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác nhẹ nhõm kỳ diệu.
( Bác nghĩ chúng không thể làm hại cháu đâu... như mấy bức tranh trong một cuốn sách... nhắm mắt lại là chúng sẽ biến mất ngay. )
Mí mắt nó cụp lại. Đôi bàn tay cuộn thành nắm đấm. Đôi vai gù xuống trong lúc nó dồn sức tập trung:
( Không có gì ở đó không có gì ở đó không có gì ở đó KHÔNG CÓ GÌ Ở ĐÓ CHẲNG CÓ GÌ CẢ! )
Thời gian trôi qua. Và lúc nó vừa mới bắt đầu thả lỏng, vừa mới bắt đầu nhận ra rằng cánh cửa hẳn phải không khóa và nó có thể rời đi, thì những bàn tay ngấm ướt suốt bao năm, trương phềnh, tanh mùi cá nhẹ nhàng siết lại quanh họng nó và nó bị xoay mạnh ra sau để nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đã chết và tím tái kia.