Chương 24 Tuyết
Đang là chạng vạng.
Họ đứng trên hiên trong ánh sáng tàn phai, Jack ở giữa, cánh tay trái gã choàng quanh vai Danny còn tay phải thì ôm eo Wendy. Họ cùng nhau đứng xem quyền quyết định bị tước khỏi tay mình.
Lúc hai giờ rưỡi, bầu trời đã bị mây phủ kín, rồi một giờ sau đó tuyết bắt đầu rơi và lần này thì chẳng cần nhân viên dự báo thời tiết bảo ta cũng biết tuyết sẽ rơi dày, không còn là một trận tuyết nhẹ sẽ tan đi hoặc bay hết khi gió buổi tối bắt đầu ùa về. Mới đầu tuyết còn rơi theo những đường thẳng tắp, tạo thành một lớp tuyết phủ đều lên mọi thứ, nhưng giờ, sau khi tuyết đã rơi được một giờ, gió bắt đầu thổi từ Tây Bắc và tuyết dần dạt vào hiên nhà lẫn hai bên con đường dẫn lên Overlook. Bên ngoài khuôn viên khách sạn, đường cao tốc đã biến mất dưới một tấm chăn trắng bằng phẳng. Lũ thú cây cảnh cũng đã biến mất, nhưng khi Wendy và Danny về nhà, cô vẫn khen ngợi là gã đã làm rất tốt. Em nghĩ thế à? gã hỏi và không nói thêm gì nữa. Bây giờ thì mớ cây đã bị chôn vùi bên dưới những tấm áo choàng trắng không còn rõ hình dạng.
Lạ lùng thay, dù đều đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, bọn họ lại có cùng chung một cảm xúc: nhẹ nhõm. Vậy là đã băng qua cầu.
“Liệu mùa xuân có còn đến nữa không đây?” Wendy lẩm bẩm.
Jack ôm chặt cô hơn. “Nhoằng một cái là đến ấy mà. Bây giờ vào nhà và ăn tối nhé? Ngoài này lạnh quá.”
Cô mỉm cười. Suốt cả buổi chiều, Jack có vẻ xa cách và... chà, kỳ quặc. Bây giờ thì nghe gã đã có vẻ bình thường trở lại. “Em thấy được đấy. Con thì sao, Danny?”
“Được ạ.”
Thế là họ cùng nhau đi vào, để mặc cho cơn gió tiếp tục mạnh lên thành tiếng hú trầm trầm kêu vang suốt đêm - một âm thanh rồi sẽ trở nên rất quen thuộc với họ. Những bông tuyết xoáy tít và nhảy múa qua hiên nhà. Overlook đối mặt với mùa đông như đã làm suốt gần ba phần tư thế kỷ, với các cửa sổ tối màu giờ đây tuyết viền quanh, cái khách sạn dửng dưng trước việc nó lúc này đã bị cô lập khỏi thế giới. Hoặc có thể nó lấy làm hài lòng trước viễn cảnh đó. Bên trong lớp vỏ của nó, ba người bọn họ cứ thế thực hiện những hoạt động xế chiều như lệ thường, như vi khuẩn mắc kẹt trong ruột một con quái vật.