Chương 27 Căng trương lực
Chân đi tất, Wendy chạy dọc hành lang và phóng hai bậc một xuống cầu thang chính dẫn ra đại sảnh. Cô không ngước lên nhìn dãy cầu thang trải thảm dẫn lên tầng hai, nhưng nếu nhìn, cô sẽ thấy Danny đứng ở trên cùng, bất động và im lặng, đôi mắt thẫn thờ của nó nhìn ra khoảng không hờ hững, ngón tay cái đút trong miệng, cổ áo và vai áo ướt đầm. Có những vết bầm tím sưng húp trên cổ và ngay dưới cằm nó.
Tiếng gào của Jack đã ngưng, nhưng điều đó không làm cô giảm bớt sợ hãi. Cô đã choàng tỉnh vì giọng gã - quát tháo ầm ĩ theo cái kiểu cô nhớ rất rõ - và cô vẫn cảm thấy như thể mình đang mơ, nhưng một phần khác biết rằng cô đang tỉnh và điều đó làm cô thậm chí còn hãi sợ hơn. Cô phần nào tưởng rằng khi xộc vào trong văn phòng, sẽ thấy gã đứng bên cơ thể nằm sống soài của Danny, say mèm và bối rối.
Cô đẩy cửa bước vào và thấy Jack đang đứng đó, dùng ngón tay xoa xoa thái dương. Mặt gã trắng bệch như ma. Chiếc đài vô tuyến băng tần dân dụng hai chiều nằm dưới chân gã, giữa một mớ kính vỡ rải rác.
“Wendy à?” gã ngập ngừng hỏi. “Wendy à...?”
Vẻ hoang mang xem chừng mỗi lúc một tăng và trong một tích tắc, cô nhìn thấy bản mặt thật của gã, bản mặt mà gã bình thường giấu rất kỹ, đó là bản mặt bất hạnh đầy tuyệt vọng, bản mặt của con vật bị sa vào trong một cái bẫy mà nó không tài nào xác định và hóa giải. Thế rồi các mớ cơ bắt đầu hoạt động, bắt đầu quằn quại dưới da, cái miệng bắt đầu yếu ớt run rẩy, yết hầu bắt đầu trồi lên thụp xuống.
Sự hoang mang và ngạc nhiên của cô bị cú sốc át đi: gã sắp sửa khóc. Trước đây cô từng thấy gã khóc rồi, nhưng kể từ khi gã ngừng uống bia thì cô không thấy nữa... và cả trong thời kỳ đó, gã cũng không bao giờ khóc trừ khi say bét nhè và hối hận thảm hại. Gã là một người kín đáo, kín như bưng, việc gã bị mất kiểm soát làm cô phát hoảng một lần nữa.
Gã tiến về phía cô, nước mắt bấy giờ đã chục trào ra ngoài mí mắt dưới, đầu gã tự động lắc như thể đang bất lực tìm cách đẩy lùi cơn bão cảm xúc này, ngực gã thu lại, hít vào một hơi giần giật để rồi một tiếng nức nở đau đớn bùng ra. Đôi chân đi dép Hush Puppies vấp phải cái vô tuyến hỏng và gã suýt chút nữa thì ngã vào vòng tay cô, khiến cô lảo đảo lùi ra sau vì sức nặng của gã. Hơi thở gã phà vào mặt cô không mang mùi rượu. Dĩ nhiên là không rồi; làm gì có rượu ở đây.
“Chuyện gì vậy?” Cô cố gắng ôm gã. “Jack, có chuyện gì thế?”
Nhưng mới đầu gã chẳng thể làm gì ngoài khóc, ghì lấy cô, gần như ép hết không khí trong người cô ra, đầu gã lắc qua lắc lại trên vai cô theo cái động tác xua đuổi bất lực, run rẩy. Tiếng nức nở của gã thật nặng nề và dữ dội. Gã run bần bật khắp người, cơ bắp giật giật bên dưới áo sơ mi kẻ sọc và quần bò. Dây nối “Jack? Sao vậy? Cho em biết có chuyện gì đi!”
Cuối cùng thì tiếng nức nở cũng bắt đầu biến thành lời nói, lúc đầu gần như không thể hiểu nổi, nhưng rồi trở nên rõ ràng hơn khi nước mắt của gã dần cạn.
“... mơ, có lẽ đó chỉ là mơ thôi, nhưng nó thật quá, anh... là mẹ anh nói rằng bố sẽ xuất hiện trên đài và anh... lão... lão bảo anh hãy... anh không biết nữa, lão la mắng anh... và thế là anh phá vỡ cái đài... để bịt miệng lão lại. Để bịt miệng lão lại. Lão đã chết rồi. Anh thậm chí còn không muốn mơ về lão. Lão đã chết rồi. Lạy Chúa, Wendy, lạy Chúa. Anh chưa bao giờ gặp phải một cơn ác mộng nào như thế cả. Anh không bao giờ muốn mơ thêm một lần nào như vậy nữa. Ôi lạy Chúa! Thật kinh khủng.”
“Anh vừa ngủ thiếp đi trong văn phòng à?”
“Không….. không phải ở đây. Dưới tầng.” Bây giờ gã đã đứng thẳng lên một chút, trọng lượng đã bớt dồn lên cô, chuyển động qua lại đều đặn của đầu gã chậm đi rồi dừng lại.
“Anh đang đọc lại mớ giấy tờ cũ. Ngồi trên một cái ghế anh đã để dưới đó. Biên lai sữa. Toàn những thứ tẻ ngắt. Và có lẽ anh đã thiếp đi mất. Đó là lúc anh bắt đầu mơ. Anh hẳn đã mộng du lên trên này.” Gã rặn ra một tiếng cười run rẩy khe khẽ bên cổ cô. “Lại thêm một việc lần đầu tiên làm nữa.”
“Danny đang ở đâu thế, Jack?”
“Anh không biết. Không phải nó ở chỗ em à?”
“Nó không... ở dưới tầng với anh hả?”
Gã nhìn ra sau vai, khuôn mặt đanh lại khi trông thấy vẻ mặt cô.
“Em sẽ không bao giờ để anh quên vụ đó, đúng không, Wendy?”
"Jack...”
“Khi anh nằm hấp hối trên giường, em sẽ rướn tới và nói, ‘Cho đáng đời, nhớ cái lần anh bẻ gãy tay của Danny không?’ chứ gì?”
"Jack!”
“Jack cái gì?” gã gay gắt hỏi và đứng bật dậy. “Em có phủ nhận đó là những gì em đang nghĩ trong đầu không? Rằng anh đã làm hại nó? Rằng anh từng làm hại nó một lần rồi và anh có thể làm hại nó một lần nữa?”
“Em chỉ muốn biết nó đang ở đâu, có thế thôi!”
“Cứ làm đi, cứ gân cổ gào tướng lên đi, làm thế sẽ khiến mọi chuyện ổn thỏa hết, phải không?”
Cô quay người và bước ra khỏi cửa.
Gã nhìn cô đi, thoáng đông cứng, một bên tay gã cầm tấm thấm mực vương đầy những mảnh thủy tinh vỡ. Thế rồi gã thả nó vào thùng rác, đuổi theo và bắt kịp cô ở bàn tiếp tân. Gã đặt tay lên vai cô và xoay cô lại. Khuôn mặt cô mang một vẻ kiên quyết đầy thận trọng.
“Wendy, anh xin lỗi. Là do cái giấc mơ đấy. Anh bị rối quá. Tha thứ cho anh nhé?”
“Tất nhiên,” cô nói, khuôn mặt không hề đổi nét. Đôi vai cứng đờ của cô trượt khỏi tay gã. Cô bước ra giữa sảnh và cất tiếng gọi, “ Bác sĩ ơi! Con đang ở đâu thế? ”
Sự im lặng đáp lời. Cô đi về phía cửa đôi trước sảnh, mở một cửa và bước ra con đường đã được Jack dọn tuyết. Trông giống như một chiến hào hơn; lớp tuyết dày chất đống mà con đường cắt xuyên qua cao đến tận vai cô. Cô lại cất tiếng gọi thằng bé, hơi thở cô phà thành một cụm trắng. Khi quay trở vào trong, cô bắt đầu có vẻ sợ hãi.
Gã kiểm soát cơn khó chịu dành cho cô và thử lý lẽ, “Em có chắc là nó không ngủ trong phòng nó không?”
“Em đã nói với anh rồi, nó đang chơi ở đâu đó trong lúc em đan. Em có thể nghe thấy tiếng nó dưới tầng.”
“Em có ngủ gật không?”
“Chuyện ấy thì có liên quan gì? Có. Danny ơi? ”
“Em có nhìn vào phòng của nó lúc xuống đây không?”
“Em...” Cô dừng lại.
Gã gật đầu. “Anh biết ngay mà.”
Gã bắt đầu đi lên cầu thang mà không đợi cô. Cô đi theo gã, gần như chạy, nhưng gã leo hai bậc một lúc. Cô suýt chút nữa thì đâm sầm vào lưng gã khi gã dừng phắt trên chiếu nghỉ cầu thang ở tầng một. Gã đứng như trời trồng, ngước lên nhìn, đôi mắt mở to.
“Gì...?” cô dợm nói, rồi nhìn theo ánh mắt gã.
Danny vẫn đang đứng đó, đôi mắt vô hồn, mút ngón tay cái. Những dấu vết trên cổ họng nó tàn nhẫn lộ ra dưới ánh sáng ngọn đèn điện hành lang. của “Danny!” cô rú lên.
Tiếng hét phá vỡ con tê liệt của Jack và họ cùng nhau chạy lên cầu thang, đến nơi thằng bé đứng. Wendy quỳ xuống bên cạnh và ôm thằng bé vào trong vòng tay. Danny ngoan ngoãn để mẹ ôm, nhưng nó không ôm cô lại. Cứ như đang ôm một cây gậy bọc đệm vậy, cái vị kinh hoàng đậm đặc tràn ngập miệng cô. Nó chỉ mút ngón tay cái và hờ hững giương ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm dãy cầu thang phía sau cả hai người họ.
“Danny, đã xảy ra chuyện gì thế?” Jack hỏi. Gã đưa tay ra chạm vào bên cổ sưng húp của Danny. “Ai đã làm thế với c...”
“Anh đừng có chạm vào người nó!” Wendy rít lên. Cô ôm chặt lấy Danny trong tay, bế nó lên và đã lui ra giữa cầu thang trong khi Jack mới chỉ kịp bối rối đứng dậy.
“Hả? Wendy, em đang nói cái quái...”
“Anh đừng có chạm vào người nó! Tôi sẽ giết anh nếu anh chạm vào nó thêm lần nào nữa!”
"Wendy...”
“Đồ khốn!”
Cô quay người lại và chạy hết cầu thang xuống tầng một. Đầu Danny nhè nhẹ nẩy lên nẩy xuống trong khi cô chạy. Ngón cái nó đặt yên trong miệng. Mắt chẳng khác nào những ô cửa sổ xát xà phòng mờ đục. Cô rẽ phải dưới chân cầu thang và Jack nghe thấy tiếng chân cô lui đến cuối hành lang. Cửa phòng ngủ của họ đóng sầm lại. Chốt gài. Khóa vặn. Một khoảng im lặng ngắn ngủi. Rồi sau đó là những âm thanh vỗ về nhẹ nhàng, lẩm bẩm.
Gã đứng im một hồi không rõ là bao lâu, thực sự tê liệt bởi tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhường ấy. Giấc mơ vừa qua vẫn còn đọng lại trong gã, khiến cho mọi thứ mang một sắc thái phần nào phi thực. Cứ như thể gã vừa làm một liều thuốc gây ảo giác. Có khi nào gã đã làm đau Danny đúng như Wendy nghĩ không? Cố gắng bóp cổ con trai mình theo yêu cầu của lão cha đã chết? Không. Gã sẽ không đời nào làm hại Danny.
( Nó ngã xuống cầu thang, thưa bác sĩ. )
Gã sẽ không đòi nào làm hại Danny nữa .
( Làm thế nào mà tôi biết được bom diệt côn trùng có vấn đề? )
Cả đời gã chưa bao giờ cố tình làm điều gì độc ác khi tỉnh táo.
( Ngoại trừ cái lần mày suýt giết George Hatfield. )
“Không!” gã gào vào bóng tối. Gã thụi cả hai nắm đấm xuống chân, một lần rồi hai lần rồi lại thêm lần nữa.
Wendy ngồi trên chiếc ghế nhồi nhét quá nhiều đệm bên của sổ, ôm Danny trong lòng, ngâm nga những lời lẽ vô nghĩa quen thuộc, những lời mà về sau chẳng ai nhớ bất kể chuyện thành ra như thế nào. Thằng bé đã gập người ngồi vào lòng cô mà chẳng phản kháng cũng không vui mừng, như thể là một bìa giấy cắt in hình chính nó, mắt nó thậm chí còn không hướng về phía của khi Jack gào lên “Không!” ở đâu đó ngoài hành lang.
Trong tâm trí cô, cơn bối rối đã lui đi một chút, nhưng giờ cô lại phát hiện ra một điều thậm chí còn tồi tệ hơn lẩn khuất đằng sau. Nỗi hoảng loạn.
Jack đã gây ra chuyện này, cô tin chắc là như vậy. Những lời phủ nhận của gã chẳng có ý nghĩa gì với cô. Cô nghĩ rằng hoàn toàn có khả năng trong con mê Jack đã cố bóp cổ Danny, hệt như là gã đã đập vỡ cái đài khi ngủ. Gã đang bị một cơn suy sụp gì đấy. Nhưng cô sẽ làm gì với chuyện này đây? Cô không thể tự nhốt mình ở trong đây mãi được. Họ rồi cũng phải ăn.
Thực sự thì chỉ có duy nhất một câu hỏi cần trả lời, được hỏi thầm trong đầu cô bằng một giọng băng giá và thực dụng vô cùng, giọng của bản năng người mẹ trong cô, cái giọng trở nên lạnh lùng và vô cảm ngay khi đối tượng được nhắc đến không thuộc cái vòng tròn mẹ-con khép kín, mà là Jack. Cái giọng ấy chỉ nói đến chuyện bảo vệ bản thân sau khi đã nói về chuyện bảo vệ con trai và câu hỏi nó đặt ra là:
( Chính xác thì anh ta nguy hiểm đến mức nào? )
Gã đã phủ nhận là mình làm. Gã đã tỏ vẻ kinh hoàng trước những vết bầm tím, trước trạng thái đờ đẫn xuôi xị mà không thể lay tỉnh của Danny. Nếu đúng là gã làm, thủ phạm hẳn phải là một phần tách biệt trong gã. Việc gã đã gây ra chuyện đó trong lúc ngủ kể ra cũng mang tính khích lệ - theo một kiểu kinh khủng, dị hợm nào đó. Có thể nào tin tưởng được gã không, rằng gã sẽ đưa họ ra khỏi đây? Đưa họ xuống núi và rời xa nơi này. Rồi sau đó...
Nhưng cô không thể nghĩ xa hơn cái viễn cảnh cô và Danny an toàn đặt chân đến văn phòng của bác sĩ Edmonds ở Sidewinder. Cô cũng không hẳn muốn tiên liệu xa hơn thế. Cuộc khủng hoảng hiện tại là quá đủ cho cô phải bù đầu rồi.
Cô rủ rỉ với Danny, đong đưa nó trên ngực. Những ngón tay đặt trên vai nó cảm nhận được áo phông nó đang mặc ướt nhẹp, nhưng chúng chỉ truyền thông tin lên não cô một cách hết sức qua loa. Nếu thông tin ấy mà được báo lại cẩn thận, cô có thể sẽ nhớ ra rằng lúc Jack ôm cô trong văn phòng và khóc nức nở trên cổ cô, đôi bàn tay của gã khô cong. Điều đó có thể sẽ khiến cho cô khựng lại. Nhưng tâm trí cô hãy còn đang mải nghĩ về những thứ khác. Phải quyết định được một việc - có nên tiếp cận Jack hay không?
Thật tình mà nói, cô không hẳn có quyền quyết định. Chẳng có việc gì cô một mình làm được hết, đến cả mang Danny xuống văn phòng và kêu gọi cứu viện trên đài cũng không. Nó đã lãnh phải một cú sốc lớn. Nó cần được nhanh chóng đưa ra khỏi trạng thái sốc ấy trước khi bị tổn thương vĩnh viễn. Cô dứt khoát không để bản thân tin rằng tổn thương vĩnh viễn đã xảy ra rồi.
Ấy nhưng cô vẫn cứ thấy khắc khoải, vẫn tìm kiếm một lựa chọn khác. Cô không muốn đưa Danny vào lại trong tầm tay Jack. Bây giờ thì cô ý thức được rằng mình đã đưa ra một quyết định tồi tệ khi làm trái với lời mách bảo của con tim cô (cũng như con tim của Danny), cho phép tuyết giam hãm họ... vì Jack. Việc cô gác lại ý định ly hôn cũng lại là một quyết định tồi tệ nữa. Bây giờ thì cô gần như tê liệt trước ý nghĩ có thể mình đang sắp phạm thêm một sai lầm khác, một sai lầm sẽ khiến cô phải hối hận từng giây từng phút trong suốt phần đời còn lại.
Ở nơi này không có súng. Có dao gài trên bảng từ trong bếp, nhưng Jack chắn giữa cô và chúng.
Trong lúc trăn trở tìm cách đưa ra quyết định đúng đắn, tìm ra giải pháp thay thế, cô không nhận thấy sự trớ trêu đầy cay đắng nơi những suy nghĩ của mình: mới một tiếng trước thôi cô hãy còn đang say ngủ, tin chắc rằng mọi chuyện đều ổn thỏa và thậm chí sẽ còn sớm cải thiện. Bây giờ thì cô lại đang cân nhắc việc dùng dao pha với chồng nếu gã định gây trở ngại cho cô và con trai.
Cuối cùng cô đứng dậy với Danny trong tay, đôi chân cô run rẩy. Không có cách nào khác. Cô buộc phải giả định rằng Jack tỉnh táo đồng nghĩa với Jack không điên, gã sẽ giúp cô đưa Danny đến Sidewinder cũng như đi gặp bác sĩ Edmonds. Và nếu Jack cố giở bất cứ trò gì ngoài giúp đỡ, thì liệu hồn gã .
Cô đi đến cửa và mở khóa. Cô xốc Danny lên vai, mở cửa và bước ra ngoài hành lang.
“Jack?” cô lo lắng gọi, nhưng không có lời đáp.
Với nỗi âu lo mỗi lúc một tăng, cô bước tới chỗ cầu thang, nhưng Jack không có ở đó. Và trong khi cô đứng ở đầu cầu thang, băn khoăn không biết phải làm gì tiếp theo, tiếng hát vang lên từ bên dưới, lớn, giận dữ và mỉa mai cay đắng:
"Lật em qua Giữa đám cỏ ba-a lá, Lật em qua, lăn em lại và làm lần nữa nha.”
Tiếng gã thậm chí còn làm cô cảm thấy sợ hãi hơn cả sự im lặng, nhưng vẫn không có phương án nào khác. Cô bắt đầu đi xuống cầu thang.