← Quay lại trang sách

Chương 28 “Chính là mụ!”

Jack đứng trên cầu thang hỏi lâu, lắng nghe những tiếng rủ rỉ an ủi vọng nghèn nghẹt qua cánh cửa khóa, cảm giác bối rối chậm rãi nhường chỗ cho thịnh nộ. Mọi thứ chưa bao giờ thực sự thay đổi. Với Wendy thì không. Thậm chí nếu gã không đụng đến giọt rượu nào suốt hai mươi năm, thì khi về nhà ban đêm và được cô ôm đón ở bên cửa, gã vẫn sẽ thấy / cảm nhận được cách lỗ mũi cô hơi nở ra khi cô cố tìm kiếm cái mùi rượu scotch hay gin cưỡi trên làn hơi thở của gã. Cô sẽ luôn nghĩ đến điều tồi tệ nhất; nếu gã chở Danny mà nhỡ đâm xe vào một tay mù lòa say xỉn lên cơn đột quỵ ngay trước khi va chạm, thì cô cũng sẽ âm thầm đổ lỗi vết thương của Danny cho gã và quay lưng đi.

Khuôn mặt cô khi cô giằng lấy Danny - nó lúc này lại trồi lên trước mắt và gã bất chợt muốn dùng nắm đấm xóa tan cái vẻ giận dữ đã xuất hiện trên đó.

Khốn kiếp, cô ta không có quyền!

Phải, có lẽ hồi trước cô có quyền làm thế. Gã từng là một tay bợm nhậu, gã đã làm những điều kinh khủng. Bẻ gãy tay Danny là một điều kinh khủng như vậy. Nhưng nếu gã đã thay đổi, chẳng lẽ sự cải tà quy chính của gã lại không xứng đáng được công nhận, dù sớm dù muộn? Còn một khi đã không được công nhận rồi, chẳng lẽ gã lại không có quyền sống cho hợp với cái mác gán cho mình sao? Nếu một ông bố liên tục buộc tội cô con gái trinh nữ là đã ngủ với mọi thằng con trai ở trường, chẳng lẽ con bé không được thấy mệt mỏi để rồi sống cho đúng với những lời trách mắng đổ xuống mình ư? Và nếu một người vợ ngấm ngầm - lẫn không ngấm ngầm - tiếp tục tin rằng ông chồng không nhậu nhẹt của mình là một gã bợm rượu...

Gã đứng dậy, chầm chậm bước xuống chiếu nghỉ cầu thang tầng một rồi đứng đó một lúc. Gã lấy chiếc khăn tay từ túi sau ra, lau môi, rồi cân nhắc chuyện đi xuống và đập cửa phòng ngủ, yêu cầu được cho vào để gã có thể gặp con trai mình. Cô không có quyền độc đoán đến vậy.

Mà thôi, không sớm thì muộn cô cũng sẽ phải ra ngoài, trừ phi cô tính để cho cả hai người họ thực hiện một chế độ ăn kiêng triệt để. Một nụ cười xấu xí nở ra trên môi gã trước ý nghĩ ấy. Hãy để cô tìm đến gã. Kiểu gì cô cũng sẽ làm vậy thôi.

Gã leo cầu thang xuống tầng trệt, đứng vơ vẩn bên bàn tiếp tân một lát, rồi rẽ phải. Gã đi vào phòng ăn và đứng ngay cửa. Những chiếc bàn trống, với khăn trải bằng vải lanh trắng được giặt giũ là ủi tươm tất nằm bên dưới tấm nhựa che bụi trong suốt, lấp lánh trước mặt gã. Hiện tại tất cả đều bị bỏ hoang, nhưng

(Bữa tối sẽ diễn ra lúc 8 giờ Cởi mặt nạ và khiêu vũ lúc nửa đêm)

Jack đi giữa các bàn, trong giây lát quên đi người vợ và cậu con trai trên lầu, quên đi giấc mơ, chiếc đài bị đập vỡ, những vết bầm tím. Gã lướt ngón tay trên những tấm nhựa bóng loáng, cố gắng mường tượng xem cái đêm tháng Tám nóng nực năm 1945 ấy như thế nào, chiến tranh đã kết thúc thắng lợi, tương lai trải dài phía trước thật muôn màu và mới mẻ, chẳng khác nào một vùng đất của những giấc mơ. Những chiếc đèn lồng Nhật Bản rực rỡ sắc màu treo dọc theo suốt con đường cong trước cổng khách sạn, ánh sáng vàng tràn ra từ những ô cửa sổ cao nay đang bị tuyết phủ. Đàn ông đàn bà vận đồ hóa trang, đây một nàng công chúa lấp lánh, kia một kỵ sĩ đi giày cao cổ, trang sức chói lòa và tiếng cười đùa giòn giã ở khắp mọi nơi, người người nhảy múa, rượu tuôn như suối, đầu tiên là rượu vang và sau đó là cocktail rồi có lẽ là đến bia pha, tiếng trò chuyện mỗi lúc một rôm rả hơn cho đến khi từ bục nhạc trưởng, một tiếng kêu vui vẻ vang lên, “Cởi mặt nạ ra! Cỏi mặt nạ ra!”

( Và Tử Thần Đỏ thống trị tất cả... )

Gã thấy mình đứng ở phía bên kia phòng ăn, ngay bên ngoài cánh cửa hai chiều cách điệu dẫn vào Sảnh Colorado, nơi mọi thứ rượu bia đều được miễn phí vào cái đêm năm 1945 đó.

( Qua đây đi, anh bạn, quán đãi đồ uống. )

Gã bước qua cánh cửa và tiến vào trong những mảng tối gấp nếp, sâu thẳm ở quầy bar. Và một điều kỳ lạ xảy ra. Gã đã từng đặt chân vào đây một lần, để kiểm tra bảng kiểm kê mà Ullman để lại, gã biết đồ trong này đã bị dọn sạch. Các kệ hoàn toàn trống rỗng. Nhưng bây giờ, dưới ánh sáng tù mù chiếu vào từ phòng ăn (bản thân căn phòng ấy cũng chỉ sáng mờ mờ bởi vì tuyết chặn cửa sổ), gã có cảm tưởng mình nhìn thấy hàng hàng những chai rượu thầm lặng lấp lánh đằng sau quầy, cùng vòi truyền nước, thậm chí cả bia, đang nhỏ giọt từ cả ba cái vòi được đánh bóng lộn. Phải, gã thậm chí có thể ngửi thấy mùi bia, cái mùi ẩm ướt lên men và đầy bọt ấy, không khác gì cái mùi từng vương quanh mặt bố gã mỗi tối khi lão đi làm về.

Gã tròn xoe mắt, dò dẫm tìm công tắc trên tường, rồi hệ thống đèn mờ mờ thân mật của sảnh rượu bật lên, những quầng sáng tỏa ra từ các bóng đèn hai mươi watt gắn trên đỉnh mấy chùm đèn ba tầng treo trên cao.

Các kệ đều trống rỗng. Chúng thậm chí còn chưa bị bụi phủ dày. Các vòi rót bia khô cong, cả rãnh crôm hứng bia bên dưới cũng thế. Ở cả hai bên trái phải gã, các buồng bọc nhung sừng sững như những người đàn ông lưng dài, mỗi buồng đều được thiết kế để mang lại sự riêng tư tối đa cho cặp đôi ngồi bên trong. Thẳng phía trước, trên mặt sàn trải thảm đỏ, bốn mươi chiếc ghế đẩu kê xung quanh quầy rượu hình móng ngựa. Mỗi ghế đều được bọc da và dập nổi các dấu đóng gia súc - Circle H, Bar D Bar (thật phù hợp), Rocking W, Lazy B.

Gã lại gần quầy bar, vừa đi vừa khẽ lắc đầu hoang mang. Hệt như ngày đó trên sân chơi, hôm mà... nhưng nghĩ về điều đó cũng chẳng để làm gì. Tuy nhiên, gã dám thề rằng mình đã nhìn thấy những cái chai kia, chỉ thấp thoáng thôi, quả thế, giống như cách ta nhìn đồ nội thất thành những khối hình tối đen trong căn phòng đã kéo rèm. Chút lấp lánh do ánh sáng hắt lên thủy tinh. Thứ duy nhất còn sót lại là mùi bia, nhưng Jack biết rằng sau một thời gian, cái mùi đó sẽ ám hẳn vào các thớ gỗ của mọi quán bar trên đời, không thể bị gột sạch bởi bất kỳ chất tẩy rửa nào từng được phát minh. Ấy thế nhưng cái mùi ở đây lại có vẻ rất hăng... gần như tươi mới.

Gã ngồi xuống một chiếc ghế đẩu và chống khuỷu tay lên đệm da lót cạnh quầy bar. Bên tay trái gã là một cái bát để đựng đậu phộng - tất nhiên là giờ thì nó trống rỗng rồi. Khốn nạn thay, quán rượu đầu tiên gã bước chân vào sau mười chín tháng lại không một giọt rượu - gã thật xui xẻo. Tuy nhiên, một làn sóng hoài niệm mạnh mẽ đầy cay đắng xâm chiếm lấy gã và cơn thèm rượu dường như chạy từ bụng gã lên họng, rồi đến miệng và mũi, làm teo tóp nhăn nhúm các mô trên đường nó đi qua, khiến chúng gào khóc đòi thứ gì đó ướt và lạnh và chảy dài.

Gã liếc nhìn các kệ thêm lần nữa với niềm hy vọng dữ dội, phi lý, nhưng các kệ vẫn trống rỗng như trước. Gã toét miệng cười vì đau đớn và thất vọng. Hai nắm tay gã từ từ siết lại gây ra những vết xước mảnh trên lớp đệm da quầy bar.

“Chào, Lloyd,” gã nói. “Tối nay buôn bán chán nhỉ?”

Lloyd đồng tình. Lloyd hỏi gã muốn gì.

“Tôi thực sự rất vui vì anh đã hỏi câu ấy,” Jack nói, “thực sự rất vui đấy. Bởi vì tình cờ thay tôi có hai tờ hai mươi đô và hai tờ mười đô trong ví, tôi sợ chúng sẽ phải ngồi lì trong đó cho đến khoảng tháng Tư năm sau. Không có cửa hàng 7-Eleven nào quanh đây hết, anh tin nổi không? Mẹ kiếp, thế mà tôi cứ tưởng trên tận mặt trăng cũng có 7-Eleven cơ đấy.”

Lloyd tỏ vẻ thông cảm.

“Thế này nhé,” Jack nói. “Anh làm cho tôi chẵn hai mươi ly martini. Chẵn hai mươi, cứ như thế, bùm. Một ly cho mỗi tháng tôi ở trên chiếc xe đó và thêm một ly khuyến mãi. Anh làm được chứ? Anh có đang bận không?”

Lloyd nói hắn không bận chút nào.

“Tốt lắm. Anh đặt mấy ly đó dọc quầy và tôi sẽ nốc cạn chúng, từng ly một. Gánh nặng dân da trắng, Lloyd thân mến ạ.”

Lloyd quay đi thực hiện công việc được yêu cầu. Jack thò tay vào trong túi để lấy kẹp tiền nhưng lại lôi ra một lọ Excedrin. Kẹp tiền của gã ở trên tủ trong phòng ngủ, tất nhiên mụ vợ gầy trơ xương đã khóa cửa không cho gã vào. Giỏi lắm, Wendy. Cái đồ khốn nạn.

“Xem chừng tôi đang tạm thời rỗng ví,” Jack nói. “Tôi uống chịu ở đây được không?”

Lloyd nói gã có thể uống chịu.

“Thật tuyệt vời. Tôi thích anh đấy, Lloyd. Anh luôn là người giỏi nhất. Nhân viên pha chế giỏi nhất từ Barre tới Portland, Maine. Thậm chí là Portland, Oregon nữa kìa.”

Lloyd cảm ơn gã vì đã nói vậy.

Jack mở nắp lọ Excedrin, lắc hai viên thuốc ra và hất chúng vào trong miệng. Vị axít mạnh mẽ quen thuộc ập đến.

Gã chợt có cảm giác rằng người ta đang nhìn mình, tò mò kèm theo chút khinh mạn. Các buồng đằng sau gã đầy người - đàn ông tóc bạc đáng trọng và những cô gái trẻ xinh đẹp, tất cả đều hóa trang, theo dõi cái màn diễn buồn thảm này với vẻ vui thích lạnh lùng.

Jack quay ngoắt lại trên chiếc ghế đẩu đang ngồi.

Các buồng đều trống rỗng, chạy từ cửa sang hai bên trái phải, dãy bên trái gã ôm theo đường cong của quầy bar vành móng ngựa và chạy dọc bề rộng căn phòng. Lưng ghế và đệm ngồi bọc da. Những chiếc bàn formica sẫm màu ánh lên lờ mờ, trên mỗi bàn có một cái gạt tàn, trong mỗi cái gạt tàn là một hộp diêm, trên nắp mỗi hộp diêm đóng dấu dòng chữ Sảnh Colorado dát vàng phía trên logo cặp cửa hai chiều.

Gã quay lại, nhăn mặt nuốt xuống chỗ Excedrin đang tan trong miệng.

“Lloyd, anh thật tuyệt vời,” gã nói. “Chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi. Thứ duy nhất hơn đứt tốc độ của anh là vẻ đẹp đầy xúc cảm trong đôi mắt Napoli của anh. Salud - Chúc sức khỏe.”

Jack nhìn ngắm hai mươi ly đồ uống tưởng tượng, các ly martini mờ đi vì đám giọt nước ngưng tụ, mỗi ly đều có một que khuấy cắm xuyên qua quả ô liu xanh căng mọng. Gã gần như có thể ngửi thấy mùi gin trong không khí.

“Chiếc xe,” gã nói. “Anh đã bao giờ quen ai leo lên chiếc xe đó chưa?”

Lloyd nói rằng hắn thỉnh thoảng vẫn gặp những người như vậy.

“Anh đã bao giờ làm quen lại với người đó sau khi anh ta xuống xe chưa?”

Thật tình mà nói, Lloyd không thể nhớ nổi.

“Vậy là chưa bao giờ,” Jack nói. Gã co bàn tay lại quanh ly đồ uống đầu tiên, rồi đưa nắm tay ấy lên dốc vào miệng, bấy giờ đang há sẵn. Gã nuốt rồi ném chiếc cốc tưởng tượng ra sau vai. Mọi người đã một lần nữa quay trở lại, sau khi vừa mới dự dạ tiệc hóa trang về, họ nhìn ngắm gã, bật cười phía sau bàn tay che lấy miệng. Gã có thể cảm thấy họ. Nếu sau quầy mà ốp gương thay vì những cái kệ trống ngu ngốc chết tiệt đó, gã đã có thể nhìn thấy họ. Cứ để họ giương mắt ra nhìn. Kệ xác chúng nó. Ai muốn nhìn thì cứ nhìn đi.

“Không, anh chưa bao giờ gặp,” gã bảo với Lloyd. “Hiếm có người nào trở về từ chiếc xe cổ tích đó, nhưng những ai về đều mang theo mình cả một câu chuyện đáng sợ. Khi mới trèo lên, nó giống như cỗ xe sáng sủa và sạch sẽ nhất anh từng thấy, với bộ bánh xe cao đến ba mét để giữ cho sàn xe cách xa cống rãnh, nơi lũ bợm rượu nằm vạ vật với mấy cái túi nâu cũng như mớ rượu Thunderbird và Granddad's Flash Popskull Bourbon của mình. Anh thoát khỏi những kẻ vẫn luôn nhìn anh căm ghét và bảo anh thôi sống lỗi đi không thì cút sang xứ khác mà bày trò. Từ dưới cống rãnh, đó sẽ là cỗ xe đẹp nhất anh từng thấy, Lloyd thân mến à. Treo đầy cờ phướn với một ban nhạc ở phía trước và ba cô gái múa gậy ở mỗi bên hông, xoay gậy và phô quần lót trước mặt anh. Ôi, anh phải lên chiếc xe đó và tránh xa những tên bơm nhậu đang loay hoay chắt lọc rượu lậu, hít ngưởi bãi nôn của chính mình để lại được phê và lục lọi cống rãnh hòng tìm các mẫu thuốc chỉ còn nhú một phần trên đầu lọc.”

Gã nốc cạn thêm hai ly rượu tưởng tượng nữa và ném ly ra sau vai. Gã gần như có thể nghe thấy tiếng chúng vỡ nát trên sàn nhà. Và gã quả thật đã bắt đầu thấy phê. Là do mấy viên Excedrin.

“Thế là anh leo lên,” gã bảo với Lloyd, và anh vui mùng tột độ khi được ở đó. Ôi lạy Chúa, phải, đúng vậy. Cỗ xe đó là chiếc lớn nhất và tốt nhất trong toàn bộ cuộc diễu hành, mọi người xếp hàng trên phố và vỗ tay và hò reo và vẫy tay, tất cả vì anh. Ngoại trừ bọn bợm nhậu bất tỉnh dưới cống. Những kẻ đó từng là bạn anh nhưng bây giờ thì thảy đều đã ở sau lưng anh rồi”

Gã vung nắm tay trống rỗng lên miệng và nốc thêm một ly nữa - đã xong bốn ly, còn mười sáu ly cần xử lý. Tiến độ rất xuất sắc. Gã lắc lư một chút trên ghế. Hãy cứ để họ nhìn, nếu việc đó làm họ thỏa mãn. Chụp ảnh đi, mọi người, vậy sẽ lưu được lâu hơn đấy.

“Thế rồi anh bắt đầu nhìn thấy thứ này thứ nọ. Lloydy yêu quý. Những thứ anh nhung nhớ khi còn ở dưới cống. Chẳng hạn như toàn bộ sàn thùng xe đều là những tấm gỗ thông thẳng, tươi đến nỗi chúng vẫn còn đang chảy nhựa, nếu tháo giày ra thì anh chắc chắn sẽ bị dằm đâm. Chẳng hạn như đồ nội thất duy nhất trên xe là những chiếc ghế dài lưng cao không có đệm ngồi, trên thực tế, chúng chẳng hơn gì ghế nhà thờ và cứ tầm một mét rưỡi là lại có một cuốn sách bài hát. Chẳng hạn như việc tất cả người ngồi trên ghế xe là những bà xơ ngực lép mặc váy dài với một vòng ren nhỏ quanh cổ áo còn tóc thì buộc lại thành búi chặt đến mức anh gần như có thể nghe thấy tiếng tóc kêu thét. Và mọi khuôn mặt đều buồn chán, bọt bạt và sáng bóng, tất cả đều đang hát “Ta sẽ gặp nhau bên dòng sôôcôông, dòng sông xinh đẹp, xinh đẹẹẹẹẹp ’ và ở phía trước có con mụ tóc vàng hôi hám nọ chơi đại phong cầm bảo họ hãy hát to lên nữa, hát to lên nữa đi. Và ai đó đập một quyển sách vào trong đôi bàn tay anh rồi nói, ‘Hát đi, anh bạn. Nếu anh muốn ở lại trên chiếc xe này, anh phải hát cả sáng, trưa và đêm. Đặc biệt là vào ban đêm.’ Và đó là khi anh nhận ra cái xe này thực sự là gì, Lloyd ạ. Nó là một nhà thờ với cửa sổ gắn song sắt, một nhà thờ đối với phụ nữ và một nhà tù đối với anh.”

Gã dừng lại. Lloyd đã biến mất. Tệ hơn, hắn chưa từng ở đó. Các ly rượu chưa từng tồn tại. Chỉ có đám người trong các buồng, đám người từ bữa tiệc hóa trang, gã gần như có thể nghe thấy tiếng cười nghèn nghẹt của họ khi họ đưa tay lên miệng và chỉ trỏ, mắt lấp lánh những tia sáng tàn nhẫn.

Gã quay ngoắt lại. “Để tôi...”

(yên?)

Tất cả các buồng đều trống rỗng. Tiếng cười đã lặng đi như một thoáng xào xạc của lá mùa thu. Jack nhìn chằm chằm cái sảnh trống trơn trong tích tắc, mắt gã mở to và u tối. Gã có thể cảm nhận được tiếng mạch máu đập rõ rệt ngay giữa trán. Trong tâm khảm gã, một sự thật lạnh buốt đang hình thành, đó chính là gã đang mất trí. Gã cảm thấy muốn nhấc chiếc ghế bên cạnh mình lên, lật nó lại và đập phá nơi này như một cơn lốc đầy thù hận. Thay vào đó, gã quay lại quầy và bắt đầu rống lên:

“Lật em qua Giữa đám cỏ ba lá, Lật em qua, lăn em lại và làm lần nữa nha.”

Khuôn mặt của Danny hiện lên trước mặt gã, không phải khuôn mặt bình thường, tươi tắn và linh lợi, với đôi mắt lấp lánh mở to, mà là khuôn mặt của một kẻ lạ bị căng trương lực, chẳng khác nào thây ma, với đôi mắt đờ đẫn và mờ đục, cái miệng ngậm quanh ngón tay cái như một đứa bé. Sao gã lại ngồi đây và nói chuyện với chính mình như một thiếu niên hờn dỗi trong khi con trai gã đang ở đâu đó trên tầng, sao gã lại hành xử như một kẻ trốn trại tâm thần, hành xử theo cái kiểu mà Wally Hollis kể Vic Stenger từng làm trước khi bị những người đàn ông mặc áo khoác trắng đến đưa đi?

( Nhưng tôi chưa bao giờ động đến nó hết! Khốn kiếp, tôi chưa bao giờ làm thế. )

“Jack?” Cái giọng nghe rụt rè, ngập ngừng.

Gã giật mình đến mức suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế lúc xoay lại. Wendy đang đứng ngay bên trong cánh cửa đôi, Danny được ẵm trên tay cô như một hình nộm kinh dị bằng sáp. Jack cảm nhận rất rõ là ba người bọn họ đang tạo thành một hoạt cảnh: cảnh này diễn ra ngay trước Hồi II trong một vở kịch tuyên truyền hạn chế rượu bia ngày xưa, một vở kịch được dàn dựng dở đến nỗi nhân viên đạo cụ quên cả xếp rượu lên các dãy kệ trong Hang Ổ Tội Lỗi.

“Anh không hề động vào nó,” Jack khó nhọc nói. “Anh chưa bao giờ làm gì như vậy kể từ cái đêm anh làm gãy tay nó. Thậm chí đét mông nó cũng không.”

“Jack, chuyện đó không còn quan trọng nữa đâu. Vấn đề là...”

“Chuyện này quan trọng!” gã hét lên. Gã nện một nắm tay đánh rầm xuống quầy rượu, đủ mạnh để khiến những bát đậu phộng rỗng nẩy lên. “Nó quan trọng, mẹ kiếp, quan trọng chứ! ”

“Jack, chúng ta phải đưa thằng bé xuống núi. Nó...”

Danny bắt đầu cựa quậy trong vòng tay cô. Biểu cảm uể oải, trống rỗng trên khuôn mặt nó đã dần vỡ ra như lớp băng dày phủ trên một bề mặt bị chôn vùi nào đó. Môi nó vặn vẹo, như thể đang nếm phải thứ gì có vị kỳ cục. Mắt nó mở to. Hai tay đưa lên như muốn che mắt nhưng rồi lại buông xuống.

Đột nhiên nó cứng đờ người trong vòng tay cô. Lưng ưỡn cong thành hình cây cung, làm cho Wendy loạng choạng. Và bất chợt nó bắt đầu thét lên lanh lảnh, những âm thanh cuồng loạn bắn ra khỏi cổ họng căng lên của nó như từng mũi tên một, điên rồ, vang vọng. Âm thanh dường như lấp đầy cả tầng trệt trống trải và bật ngược lại chỗ họ như nữ thần báo tử. Như thể đang có đến một trăm Danny, tất cả cùng hét lên.

“Jack!” cô kinh hãi thốt lên. “Ôi lạy Chúa, Jack, nó bị làm sao vậy? ”

Gã rời khỏi ghế, tê dại từ thắt lưng trở xuống, cả đời chưa từng sợ hãi đến thế. Con trai gã đã chọc vào cái lỗ nào vậy? Nó đã chọc phải cái tổ độc nào? Và trong đó đã có thứ gì chích nó?

“Danny!” gã gầm lên. “Danny! ”

Danny nhìn thấy gã. Nó vùng ra khỏi vòng ôm của mẹ mình bằng một sức mạnh bất ngờ, dữ dội, không cho cô cơ hội giữ lấy. Cô loạng choạng ngược về một buồng và suýt ngã vào đó.

“Bố!” nó hét lên, chạy đến chỗ Jack, cặp mắt nó mở to đầy hoảng sợ. “Ôi bố ơi bố ơi, chính là mụ! Là mụ! Là mụ! Ôi bốốốốốốố... ”

Nó đâm sầm vào vòng tay của Jack như một mũi tên cùn, khiến Jack không khỏi lắc lư người. Danny cuống cuồng ghì lấy gã, mới đầu có vẻ còn đấm gã thùm thụp như một đấu sĩ, rồi nó bám chặt thắt lưng và khóc nức nở vào áo gã. Jack cảm thấy khuôn mặt con trai, ấm nóng và đã thôi đờ đẫn trên bụng.

Bố ơi, chính là mụ .

Jack từ từ ngước lên nhìn khuôn mặt Wendy. Mắt gã như thần hộ hai đồng xu nhỏ bằng bạc.

“Wendy?” Giọng nhỏ nhẹ, gần như âu yếm. “Wendy, em đã làm gì nó thế?”

Wendy giương mắt nhìn lại gã, sững sờ khó tin, mặt cô tái nhọt. Cô lắc đầu.

“Ôi Jack, anh phải biết là...”

Bên ngoài, tuyết đã lại bắt đầu rơi.