← Quay lại trang sách

Chương 30 Vào lại phòng 217

Gã bắt thang máy đi lên và cảm giác thật kỳ lạ, bởi vì không ai trong bọn họ từng sử dụng nó kể từ khi dọn đến đây. Gã gạt cần tay bằng đồng và cái buồng rung lắc khò khè đi lên trong giếng thang máy, lớp lưới đồng kêu lạch cạch như điên. Gã biết Wendy thực sự sợ không gian kín trong thang máy. Cô tưởng tượng cảnh ba người họ bị mắc kẹt, giữa các tầng lầu, trong khi bão mùa đông gầm rú bên ngoài, cô nhìn thấy họ ngày càng gầy yếu hơn, chết dần vì đói khát. Hoặc có thể ăn thịt lẫn nhau, giống như các thành viên đội bóng bầu dục nọ. Gã nhớ lại một miếng đề can dán ô tô mình từng thấy ở Boulder, VẬN ĐỘNG VIÊN BÓNG BẦU DỤC ĂN THỊT THÀNH VIÊN CHẾT. Gã có thể nghĩ ra những miếng dán khác. ĂN GÌ BỔ NẤY. Hoặc các món trên thực đơn. Chào mừng bạn đến với Phòng ăn Overlook, niềm tự hào của dãy Rocky. Sơn hào hải vị tại Mái nhà Thế giới. Đùi người nướng ăn kèm La Spécialité de la Maison - món đặc biệt của nhà hàng. Nụ cười khinh bỉ lại xuất hiện trên mặt gã. Khi số 2 dâng lên trên tường giếng thang máy, gã gạt cần về vị trí gốc và buồng thang máy kẽo kẹt dừng lại. Gã lấy lọ Excedrin trong túi, lắc ra ba viên vào trong bàn tay và mở cửa. Không có gì trong Overlook làm gã sợ hết. Gã cảm thấy rằng gã và nó rất simpático - hợp cạ.

Vừa bước dọc hành lang, gã vừa lần lượt hất mấy viên Excedrin vào trong miệng nhai. Gã vòng qua góc quanh, vào hành lang nhánh rẽ ra từ hành lang chính. Cánh cửa phòng 217 mở hé và đang cắm trên ổ bấy giờ là chiếc chìa khóa tổng với phần đầu bẹt màu trắng lòi ra.

Gã nhíu mày, cảm thấy dâng trào một cảm giác khó chịu, thậm chí là tức giận thực sự. Bất kể hậu quả có là gì, thằng bé cũng đã vào phòng trái phép. Gã đã được dặn, dặn một cách rất thẳng thừng, rằng một số khu vực trong khách sạn là nơi cấm vào: kho dụng cụ, tầng hầm và tất cả các phòng cho khách. Gã sẽ nói chuyện với Danny về vụ đó ngay khi thằng bé dứt sợ hãi. Gã sẽ nói chuyện với nó một cách đúng mực nhưng nghiêm khắc. Có rất nhiều ông bố sẵn sàng đi xa hơn mức nói chuyện đơn thuần. Họ sẽ cho con một trận ra trò, có lẽ đó là điều mà Danny cần. Nếu thằng bé đã bị một phen sợ mất mật, chẳng phải thế ít nhất cũng là đáng đời nó sao?

Gã bước đến bên cánh cửa, lấy chìa khóa tổng bỏ túi và bước vào trong. Đèn trên trần đang bật. Gã liếc nhìn giường, thấy nó không bị nhàu nhĩ, rồi gã bước thẳng đến chỗ cửa phòng tắm. Một nỗi đinh ninh kỳ lạ đang lớn dần trong gã. Mặc dù Watson không đề cập đến tên hay số phòng gì cả, Jack vẫn khá chắc rằng đây chính là căn phòng mà bà vợ viên luật sư từng ở cùng tình nhân, rằng đây là phòng tắm nơi xác bà ta được tìm thấy, bụng đầy barbiturat và rượu từ Sảnh Colorado.

Gã đẩy mở cánh cửa phòng tắm có ốp gương và bước qua. Đèn trong này tắt. Gã bật đèn lên và quan sát căn phòng dài, chẳng khác nào một toa tàu hỏa hạng sang, được bày biện theo phong cách một-ngàn-chín-trăm-cách-tân-của-thập-niên-hai-mươi đặc trưng ngày trước, mà xem chừng áp dụng cho tất cả các phòng tắm tại Overlook, ngoại trừ những phòng trên tầng ba - mấy phòng đó thì mang phong cách Byzantine đúng chuẩn, tương xứng với những thành viên hoàng tộc, chính trị gia, ngôi sao điện ảnh và trùm băng đảng đã lưu lại đó suốt bao năm qua.

Bức màn che buồng tắm màu hồng phấn nhạt được kéo khép lại, bảo vệ cái bồn tắm dài chân quỳ.

(mặc dù vậy chúng đã di chuyển thật)

Và lần đầu tiên, gã thấy cái cảm giác tự tin (gần như tự mãn) xuất hiện trong lòng lúc Danny chạy đến bên gã và gào lên Chính là mụ! Chính là mụ! biến mất. Một ngón tay lạnh lẽo nhẹ ấn vào đáy cột sống gã, làm người gã lạnh toát. Những ngón khác vào hùa và bất chợt chúng nhịp dọc lưng gã lên đến tận hành tủy, chơi với cột sống gã như một thứ nhạc cụ gõ.

cơn giận gã dành cho Danny tan biến, lúc gã bước tới trước kéo tấm màn bồn tắm ra, miệng gã khô không khốc; gã chỉ còn thấy thông cảm cho con trai và kinh hãi cho chính mình. Bồn tắm khô cong và trống rỗng.

Một tiếng “Phù!” vì nhẹ nhõm lẫn khó chịu bất chợt phụt ra khỏi đôi môi mím chặt như một tiếng nổ nhỏ xíu. Bồn tắm đã được cọ rửa sạch sẽ vào cuối mùa; ngoại trừ vết gỉ dưới cặp vòi nước thì cả cái bồn sáng bóng. Có mùi chất tẩy rửa, thoang thoảng mà không thể lẫn đi đâu được, loại có thể khiến ta ngứa mũi với cái mùi ta-đây của nó suốt nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng sau khi sử dụng.

Gã cúi xuống và miết đầu ngón tay dọc theo đáy bồn. Khô đét như xương. Thậm chí còn không có một chút hơi ẩm nào. Hoặc là thằng bé đã bị ảo giác, hoặc là nó đã nói dối trắng trợn. Gã lại cảm thấy tức giận. Đúng lúc ấy, chiếc thảm tắm trên sàn khiến gã chú ý. Gã cau mày nhìn nó. Cái thảm tắm đang làm gì ở đây? Lúc này nó đáng lẽ phải nằm trong buồng cất đồ lanh ở cuối chái bên này, cùng những tấm ga và khăn và vỏ gối khác. Toàn bộ đồ vải lanh đáng lẽ phải nằm ở đó. Ngay cả giường trong mấy cái phòng khách này cũng không thực sự được dọn; đệm được cho vào các túi nhựa trong có khóa kéo và sau đó phủ khăn trải giường lên. Gã đoán có thể Danny đã đi lấy thảm - chìa khóa tổng sẽ mở được buồng đồ lanh - nhưng tại sao? Gã quẹt đầu ngón tay qua lại trên đó. Tấm thảm khô cong.

Gã quay trở ra cửa phòng tắm và đứng đó. Mọi thứ đều ổn cả. Thằng bé đã mơ ngủ. Không có thứ gì bất thường cả. Công nhận là vụ tấm thảm tắm hơi khó hiểu một chút, nhưng lời giải thích hợp lý là một nữ phục vụ phòng nào đó đã quên mang nó đi giữa lúc đang bận bù đầu trong ngày cuối cùng mùa hoạt động. Ngoài chuyện đó ra, mọi thứ đều...

Lỗ mũi gã hơi nở ra. Thuốc khử trùng, cái mùi ta-đây, ta-sạch-sẽ-hơn-ngươi ấy. Và...

Xà phòng?

Chắc chắn là không phải rồi. Nhưng một khi cái mùi đã được xác định, nó trở nên quá rõ ràng, không thể gạt bỏ được. Xà phòng. Và không phải là loại bánh xà phòng Ivory to ngang tấm bưu thiếp mà người ta cung cấp trong các khách sạn và nhà nghỉ đâu. Mùi hương này phảng phất và thơm như nước hoa, xà phòng cho phụ nữ. Nó sở hữu một mùi hương hoàn hảo. Camay hay Lowila, loại mà Wendy toàn sử dụng hồi còn ở Stovington.

( Chẳng có gì đâu. Mày chỉ tưởng tượng ra thế thôi. )

( ừ giống như mấy cái cây mặc dù vậy chúng đã di chuyển thật )

( Chúng không di chuyển! )

Gã đi giật cục trở lại cánh cửa dẫn ra hành lang, cảm thấy nhịp nhức bưng bung thất thường của một cơn đau đầu dần xuất hiện bên thái dương. Ngày hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều chuyện kinh khủng. Gã sẽ không đét mông hay đánh đòn thằng bé, mà sẽ chỉ nói chuyện với nó, nhưng thề có Chúa, gã sẽ không thêm phòng 217 vào danh sách các vấn đề của mình. Nếu chỉ dựa vào mỗi tấm thảm tắm khô và mùi xà phòng Lowila thoang thoảng, thì không. Gã…..

Chợt có tiếng kim loại rột roạt vang lên đằng sau gã. Nó xuất hiện ngay khi bàn tay gã vừa khép lại quanh tay nắm cửa; người nào đứng ngoài quan sát cảnh này hẳn sẽ nghĩ lớp vỏ thép bóng loáng trên tay nắm có tĩnh điện. Gã giật bắn mình, mắt mở to, những đường nét khác trên mặt co rúm lại, nhăn nhó.

Thế rồi gã lấy lại được tự chủ, dù chỉ là chút ít, gã buông tay nắm cửa ra rồi cẩn thận quay người lại. Các khớp xương gã kêu ken két. Gã bắt đầu bước tới cửa phòng tắm, lê từng bước nặng như chì.

Tấm màn che, mà ban nãy gã gạt ra để nhìn vào bồn tắm, giờ đã được kéo khép lại. Tiếng kim loại rột roạt, mà gã cảm thấy như xương cốt lạo xạo trong hầm mộ, chính là âm thanh những khoen treo rèm trượt trên thanh ngang. Jack nhìn chằm chằm tấm màn. Gã cảm thấy mặt mình như vừa bị chà sáp kịch liệt, bên ngoài chỉ toàn da chết, bên trong hãi sợ chảy thành dòng sống động, nóng bỏng. Lại là cái cảm giác hồi ở trên sân chơi.

Có thứ gì đó đằng sau bức màn nhựa màu hồng. Có thứ gì đó ở trong bồn tắm.

Gã có thể nhìn thấy nó, mờ nhòe và bị lớp nhựa che đi, một khối hình gần như vô dạng. Nó có thể là bất cứ thứ gì. Một ảo ảnh do ánh sáng gây ra. Cái bóng vòi hoa sen. Một người phụ nữ đã chết từ lâu đang ngả mình trong bồn tắm, cầm trong một bàn tay cứng đờ một bánh xà phòng Lowila trong khi kiên nhẫn chờ đợi tình nhân đến, dù người đó có là ai.

Jack tự nhủ mình phải mạnh mẽ bước tới trước và gạt phăng tấm màn che buồng tắm ra. Để phơi bày bất cứ thứ gì có thể đang ở đó. Thế nhưng gã lại quay người bỏ đi - với những sải chân giật cục, cứng đờ như một con rối, tim đập thình thịch đầy hoảng loạn trong lồng ngực - trở ra chỗ phòng ngủ kiêm phòng khách.

Cánh cửa dẫn ra hành lang đã đóng lại.

Gã trơ ra nhìn nó một giây bất động thật lâu. Bây giờ thì gã đã có thể nếm được nỗi kinh hoàng của mình. Nó ứ ở phía sau cổ họng, hệt như vị những quả anh đào chín nẫu.

Với cùng dáng đi giật cục ấy, gã bước đến cánh cửa và buộc những ngón tay mình khép lại quanh nắm đấm.

( Nó sẽ không mở đâu. )

Nhưng nó mở thật.

Gã quờ quạng tắt đèn, bước ra ngoài hành lang và khép cửa mà không ngoảnh lại nhìn. Gã dường như nghe thấy, vọng ra từ bên trong, một tiếng thụp ươn ướt kỳ lạ, xa xăm, mờ nhạt, như thể có thứ gì đó vừa muộn màng leo ra khỏi bồn, như thể nó định chào đón một người khách, như thể nó vừa nhận ra người khách đã vội rời đi trước khi mọi phép tắc xã giao kịp hoàn thành, thế nên bây giờ đang vội vã ra cửa, toàn thân tím tái và miệng cười toe toét, mong muốn mời vị khách ấy vào lại trong phòng. Có lẽ là vào mãi mãi.

Tiếng bước chân đang tiến đến gần cửa, hay đó chỉ là nhịp tim đập trong tai gã?

Gã lóng ngóng dò dẫm chiếc chìa khóa tổng. Nó như bùn quánh, không muốn xoay mình trong ổ khóa. Gã dồn sức vặn chìa. Lẫy khóa bỗng dưng bập vào và gã lùi lại, dựa người vào bức tường hành lang phía bên kia, khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhõm. Gã nhắm mắt và tất cả những lối nói quen thuộc bắt đầu diễu qua tâm trí gã, số lượng xem chừng lên đến hàng trăm,

(khùng điên mát tửng lên cơn chập cheng bị não trốn trại rồ cuồng đầu óc có vấn đề)

tất cả đều có nghĩa giống nhau: mất trí .

“Không” gã rên rỉ - gần như chẳng ý thức được mình đã đến nông nỗi ấy - nhắm nghiền mắt và rên rỉ, như một đứa trẻ. “Chúa ơi, không. Ôi lạy Chúa, không.”

Nhưng bên dưới mớ bòng bong những suy nghĩ hỗn loạn, bên dưới nhịp đập như búa nện của trái tim, gã có thể nghe thấy âm thanh khẽ khàng, vô ích phát ra từ tay nắm cửa, khi nó bị vặn qua vặn lại bởi một thứ gì đó bấy giờ đã bị nhốt bên trong và đang bất lực tìm cách thoát ra, một thứ gì đó muốn gặp gã, một thứ gì đó muốn được giới thiệu với gia đình gã trong khi cơn bão rú rít xung quanh họ và bầu trời sáng sủa ban ngày trở thành đêm đen. Nếu mở mắt ra và thấy tay nắm cửa nhúc nhích, gã sẽ phát điên mất. Thế là gã cứ giữ cho mắt nhắm tịt lại và, sau một thời gian không rõ là bao lâu, tĩnh lặng bao trùm.

Jack ép mình phải mở mắt ra, phần nào tin rằng khi gã làm vậy, bà ta sẽ đứng sờ sờ trước gã. Nhưng hành lang vắng tanh.

Gã vẫn cứ cảm thấy như thể mình đang bị theo dõi.

Gã nhìn lỗ nhòm ở giữa cánh cửa và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu gã đến gần nó, nhìn vào trong đấy. Gã sẽ đọ nhãn cầu với thứ gì?

Chân gã di chuyển

( chân ơi, đừng làm tao thất vọng [14E] )

trước khi gã kịp nhận ra. Gã xoay chúng hướng khỏi cánh cửa và đi ra ngoài hành lang chính, đôi chân gã thì thầm trên tấm thảm rừng rậm hai màu xanh-đen. Lúc đi được nửa đường đến chỗ cầu thang, gã dừng lại nhìn bộ cứu hỏa. Gã có cảm tưởng các nếp gấp vải của cuộn ống được xếp hơi khác. Và gã khá chắc chắn rằng lúc mình lên đến hành lang này, cái vòi bằng đồng đã chĩa về phía thang máy. Bây giờ nó đang chĩa theo hướng ngược lại.

“Mình không hề thấy điều đó,” Jack Torrance nói rành mạch. Mặt gã trắng bệch và hốc hác trong khi miệng thì cứ cố rặn cười.

Nhưng gã không đi thang máy xuống dưới tầng. Nó quá giống một cái miệng há hốc. Quá giống. Gã đi cầu thang.