Chương 29 Nói chuyện trong bếp
Jack bế Danny vào trong nhà bếp. Thằng bé vẫn khóc nức nở, không chịu ngước lên khỏi ngực Jack. Trong bếp, gã đưa Danny lại cho Wendy, bấy giờ vẫn đang có vẻ sững sờ khó tin.
“Jack, em không biết nó đang nói gì cả. Làm ơn đi, anh phải tin lời em.”
“Anh tin,” gã nói, mặc dù gã phải thừa nhận rằng mình có phần nào khoái trá khi thấy cục diện thay đổi với tốc độ choáng váng, bất ngờ đến như vậy. Nhưng cơn giận gã dành cho Wendy chỉ là một con nhói lòng thoáng qua. Trong thâm tâm, gã biết Wendy sẵn sàng đổ cả can xăng lên người cô và quẹt diêm trước khi làm hại đến Danny.
Ấm trà lớn được bắc trên cái bếp phía trong, đun ở nhiệt độ thấp. Jack thả một túi trà vào cốc gốm lớn của mình và rót nước nóng ngập lưng chừng cốc.
“Em có rượu sherry nấu ăn, phải không?” gã hỏi Wendy.
“Sao...? Ồ, tất nhiên rồi. Hai hoặc ba chai gì đấy.”
“Cất tủ nào?”
Cô chỉ và Jack lấy một chai xuống. Gã rót một lượng khổng lồ vào cốc trà, cất chai sherry về chỗ cũ, rồi đổ sữa đầy một phần tư còn lại trong cốc. Sau đó gã thêm ba thìa đường và khuấy. Gã mang nó đến cho Danny, bấy giờ đã ngừng khóc và chuyển sang sụt sịt, nấc cụt. Nhưng nó run lẩy bẩy toàn thân, đôi mắt nó mở lớn và trờn trừng.
“Bố muốn con uống thứ này, bác sĩ à,” Jack nói. “Vị sẽ ghê lắm đấy, nhưng nó sẽ giúp con cảm thấy khá hơn. Con uống vì bố nhé?”
Danny gật đầu bảo được và đón lấy cái cốc. Nó uống một chút, nhăn mặt và nhìn Jack với vẻ dò hỏi. Jack gật đầu và Danny lại uống. Wendy cảm thấy con ghen tị quen thuộc quặn lên đâu đó trong bụng, biết rằng thằng bé sẽ không uống vì mình.
Xuất hiện liền sau nó là một suy nghĩ không lấy gì làm thoải mái, thậm chí còn khiến cô giật mình: Có phải cô muốn nghĩ Jack là thủ phạm không? Cô ghen đến thế ư? Điều thực sự kinh khủng: Đó chính là kiểu suy nghĩ của mẹ cô. Cô còn nhớ một ngày Chủ nhật, khi bố đưa cô đến công viên và cô ngã xuống từ tầng hai khung trèo, bị xước cả hai đầu gối. Khi bố đưa cô về nhà, mẹ cô đã hét vào mặt ông: Anh đã làm gì? Tại sao anh không trông chừng nó? Anh làm bố kiểu gì thế ?
(Bà chì chiết ông đến tận khi ông mất; lúc ông ly dị bà thì đã quá muộn rồi.)
Cô thậm chí còn chưa bao giờ cho Jack cơ hội thanh minh nào dù là nhỏ nhất. Wendy cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng vẫn biết với một sự chắc chắn bất khả lay chuyển rằng nếu mọi chuyện xảy ra lại từ đầu, cô vẫn sẽ hành động và suy nghĩ hệt như vậy. Cô luôn mang theo một phần mẹ mình, dù tốt hay xấu.
“Jack...” cô dợm nói, không biết liệu mình muốn xin lỗi hay biện minh. Cô biết rằng dù có là gì thì cũng vô dụng thôi.
“Không phải bây giờ,” gã nói.
Danny phải mất mười lăm phút mới uống hết được phân nửa chiếc cốc lớn, đến lúc đó thì nó trông rõ là đã bình tĩnh trở lại. Con run rẩy gần như đã biến mất.
Jack nghiêm nghị đặt tay lên vai con trai mình. “Danny, con có nghĩ mình đủ sức cho bố mẹ biết chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với con không? Vụ này quan trọng lắm đấy.”
Danny nhìn từ Jack sang Wendy, rồi quay lại nhìn Jack. Trong khoảng dừng im lặng, khung cảnh xung quanh lẫn tình hình hiện tại của bọn họ hiển lộ với cả ba: tiếng gió thổi vun vút bên ngoài, đưa tuyết mới từ phía Tây Bắc xuống đây; tiếng ọp ẹp và kẽo kẹt khi cái khách sạn cũ gồng người đương đầu với một cơn bão nữa. Sự cô lập của họ ập xuống đầu Wendy với một lực mạnh bất ngờ, như nó đôi khi vẫn thế, chẳng khác nào một cú đánh vào bên dưới tim.
“Con muốn... cho bố biết tất cả mọi chuyện,” Danny nói. “Giá mà hồi trước con đã làm vậy.” Nó cầm chiếc cốc lên và giữ trong tay, như thể được hơi ấm giúp cảm thấy dễ chịu.
“Tại sao con lại không làm vậy?” Jack nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù, ướt đẫm mồ hôi của Danny ra khỏi trán nó.
“Bởi vì bác Al đã xin cho bố công việc này. Và con không thể hiểu nổi làm sao nơi đây lại vừa tốt cho bố mà lại vừa tệ cho bố. Thật là...” Nó nhìn họ tìm kiếm sự giúp đỡ. Nó không biết cách nói thích hợp.
“Tiến thoái lưỡng nan?” Wendy nhẹ nhàng hỏi. “Khi cả hai lựa chọn đều có vẻ không tốt?”
“Vâng, vậy đó ạ.” Nó gật đầu, lấy làm nhẹ nhõm.
Wendy nói, “Vào cái ngày anh cắt tỉa cây cảnh, Danny và em đã nói chuyện trong xe tải. Ngày trận tuyết thực sự đầu tiên ập đến. Nhớ không?”
Jack gật đầu. Cái ngày gã cắt tỉa cây cảnh hiện diện rất rõ ràng trong tâm trí gã.
Wendy thở dài. “Có lẽ mình nói chuyện với nhau chưa đủ. Phải không, bác sĩ?”
Danny, trông đầy khổ sở, lắc đầu.
“Chính xác thì hai người đã nói về chuyện gì?” Jack hỏi. “Anh nghĩ mình không thích cảnh vợ và con trai...”
“... bàn về chuyện họ yêu anh nhường nào à?”
“Cho dù đó có là gì, thì anh cũng không hiểu. Anh cảm thấy như thể mình vào rạp ngay giữa chừng bộ phim.”
“Bọn em bàn về anh,” Wendy lặng lẽ nói. “Và có thể bọn em đã không nói hết ra thành lời, nhưng cả hai đều biết. Em biết, bởi vì em là vợ anh, còn Danny biết, bởi nó... hiểu được nhiều thứ.”
Jack im lặng.
“Danny nói đúng đấy. Nơi này có vẻ tốt cho anh. Anh tránh xa mọi áp lực từng khiến anh khổ sở ở Stovington. Anh là sếp chính mình, làm việc tay chân và để dành trí não - toàn bộ khối óc của anh - cho công việc viết lách buổi tối. Sau đó thì... em không biết cụ thể là khi nào... nơi này bắt đầu có vẻ tệ cho anh. Anh dành từng ấy thời gian dưới hầm, lục lọi những thứ giấy tờ cũ, toàn bộ chỗ lịch sử xa xưa đó. Nói mớ khi ngủ...”
“Nói mớ khi ngủ à?” Jack hỏi. Mặt gã mang vẻ giật mình, dè chừng. “Anh nói mở trong lúc ngủ?”
“Hầu hết nghe cứ lè nhè. Một lần em dậy vào nhà vệ sinh thì anh nói, ‘Kệ bố nhà nó, ít nhất cũng cứ mang máy đánh bạc đến đi, sẽ không ai biết, sẽ không ai biết đâu.′ Một lần khác, anh làm em tỉnh dậy, gần như gào lên, ‘Cởi mặt nạ ra, cởi mặt nạ ra, cởi mặt nạ ra.”
“Lạy Chúa,” gã nói và đưa tay lên xoa mặt. Gã trông như muốn bệnh.
“Cả mọi thói quen uống rượu ngày xưa của anh nữa. Nhai Excedrin. Lúc nào cũng lau miệng. Gắt gỏng vào buổi sáng. Và anh vẫn chưa thể hoàn thành vở kịch, phải không?”
“Ừ. Chưa, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Anh đang mải suy nghĩ về một thứ khác... một dự án mới...”
“Cái khách sạn này. Cái dự án Al gọi để bàn với anh. Cái dự án ông ta muốn anh bỏ ngang.”
“Làm thế nào mà em biết về vụ đó?” Jack quát. “Em nghe lén à? Em...”
“Không,” cô nói. “Ngay cả nếu muốn thì em cũng không thể nghe được và anh có thể nhận ra điều ấy nếu anh suy nghĩ thông suốt. Danny và em ở tầng dưới tối hôm đó. Tổng đài đã ngừng hoạt động. Điện thoại ở tầng chúng ta là chiếc duy nhất trong cả khách sạn còn sử dụng được, vì nó được nối trực tiếp với đường dây bên ngoài. Chính anh đã bảo em như vậy.”
“Vậy làm thế nào em biết được những gì Al đã nói với anh?”.
“Danny nói cho em biết. Danny biết. Giống cái cách nó đôi khi vẫn biết khi có thứ gì bị thất lạc, hoặc khi có ai đang nghĩ đến việc ly hôn.”
“Bác sĩ nói...
Cô lắc đầu nôn nóng. “Tay bác sĩ chỉ ăn nói vớ vẩn và cả hai ta đều biết điều đó. Chúng ta đã biết thế bấy lâu nay rồi. Nhớ lần Danny nói nó muốn xem xe cứu hỏa không? Đó không phải là linh tính gì hết. Khi đó nó còn ẵm ngửa mà. Nó biết nhiều chuyện. Bây giờ thì em e là...” Cô nhìn những vết bầm tím trên cổ của Danny.
“Con có thực sự biết bác Al đã gọi cho bố không, Danny?”
Danny gật đầu. “Bác ấy thực sự rất giận, bố ạ. Bởi vì bố đã gọi chú Ullman và chú Ullman đã gọi bác ấy. Bác Al không muốn bố viết bất cứ thứ gì về cái khách sạn cả.”
“Lạy Chúa,” Jack lại nói. “Những vết bầm tím, Danny. Ai đã tìm cách siết cổ con thế?
Khuôn mặt của Danny trở nên sa sầm. “Mụ ta,” nó nói. “Người phụ nữ trong căn phòng đó. Trong phòng 217. Người phụ nữ đã chết.” Môi nó bắt đầu run rẩy trở lại và nó cầm tách trà lên uống.
Jack và Wendy sợ hãi nhìn nhau trên cái đầu đang cúi của Danny.
“Em có biết gì về vụ này không?” gã hỏi cô.
Cô lắc đầu. “Không, vụ này thì không.”
“Danny?” Gã nâng gương mặt sợ hãi của thằng bé lên. “Cố thử đi con. Bố mẹ ở ngay đây này.”
“Con biết ở đây rất tệ,” Danny khẽ giọng nói. “Kể từ hồi chúng ta còn đang ở Boulder. Bởi vì Tony đã cho con mơ về nó.”
“Mơ gì cơ?”
“Con không thể nhớ mọi thứ. Cậu ấy trưng Overlook ra cho con xem vào ban đêm, với hình đầu lâu xương chéo ở ngay phía trước. Và có tiếng thình thình. Một thứ gì đó... con không nhớ là gì... đuổi theo con. Một con quái vật. Tony cho con thấy redrum.”
“Đó là cái gì vậy, bác sĩ?” Wendy hỏi.
Nó lắc đầu. “Con không biết.”
“Rum, giống như ‘Hò dô ta, đi béng chai rum’ à?” Jack hỏi.
Danny lại lắc đầu. “Con không biết. Sau đó chúng ta đến đây và bác Hallorann nói chuyện với con trong xe bác ấy. Bởi vì bác ấy cũng có thị kiến.”
“Thị kiến?”
“Nó là...” Danny quơ hai tay làm một động tác bao quát, gộp hết mọi thứ. “Nó là khả năng thấu hiểu các thứ. Biết được nhiều điều. Đôi khi ta sẽ nhìn thấy một số chuyện. Giống như cách con biết bác Al đã gọi. Và bác Hallorann biết bố gọi con là bác sĩ. Bác Hallorann đang gọt khoai tây trong doanh trại thì biết em trai bác chết vì tai nạn tàu hỏa. Và khi gọi về nhà thì bác thấy đó đúng là sự thật.”
“Lạy Chúa,” Jack thì thầm. “Không phải là con đang bịa đấy chứ, Dan?”
Danny lắc đầu nguầy nguậy. “Không, con thề có Chúa.” Thế rồi, với chút tự hào, nó nói thêm rằng, “Bác Hallorann nói con có khả năng thị kiến xịn nhất trong số tất cả những người bác ấy từng gặp. Bọn con có thể nói chuyện qua lại với nhau mà gần như không cần mở miệng”
Bố mẹ nó nhìn nhau lần nữa, không buồn giấu giếm vẻ sững sờ.
“Bác Hallorann nói chuyện riêng với con bởi vì bác ấy lo lắng,” Danny tiếp tục nói. “Bác ấy nói đây là một nơi tồi tệ cho những người có thị kiến. Bác ấy nói mình đã nhìn thấy nhiều thứ. Con cũng đã thấy một thứ. Ngay sau khi con nói chuyện với bác ấy. Trong lúc chú Ullman đưa chúng ta đi tham quan.”
“Con thấy gì?” Jack hỏi.
“Trong Sweet Tổng Thống. Trên bức tường cạnh cửa dẫn vào phòng ngủ. Có rất nhiều máu và một số thứ khác nữa. Những thứ nhũn nhũn. Con nghĩ... mấy thứ nhũn nhũn đó hẳn là não.”
“Ôi lạy Chúa,” Jack nói.
Wendy bấy giờ đã tái nhợt, môi cô gần như xám ngoét.
“Cái nơi này ấy,” Jack nói. “Hồi trước, một đám bất hảo từng sở hữu nó. Dân băng đảng ở Las Vegas.”
“Tội phạm ạ?” Danny hỏi.
“Ừ, tội phạm.” Gã nhìn Wendy. “Năm 1966 một tay máu mặt tên là Vito Gienelli đã bị giết ở trên đó, cùng với hai vệ sĩ. Có một bức hình trên báo. Danny vừa mới miêu tả bức hình.”
“Bác Hallorann kể bác ấy đã nhìn thấy một số thứ khác, Danny nói với họ. “Một lần là ở sân chơi. Và một lần là thứ xấu xa gì đó trong căn phòng ấy. Phòng 217. Một người phục vụ phòng từng nhìn thấy và mất việc vì đã đả động đến chuyện đó. Thế là bác Hallorann đi lên và bác ấy cũng thấy. Nhưng bác ấy không đả động gì đến nó vì không muốn mất việc. Chỉ có điều bác ấy bảo con đừng bao giờ đi vào đó. Nhưng con đã làm thế. Bởi vì con tin bác ấy khi bác nói những thứ ta thấy ở đây không thể làm hại ta được.” Câu cuối cùng ấy gần như là lời thì thầm với một giọng khàn khàn, khe khẽ, rồi Danny chạm vào những vết bầm tím sưng húp bao quanh cổ mình.
“Sân chơi làm sao cơ?” Jack hỏi với một giọng kỳ lạ, bình thản.
“Con không biết. Bác ấy kể đến sân chơi. Và lũ thú cây cảnh.”
Jack hơi giật mình, Wendy tò mò nhìn gã.
“Anh đã thấy gì ở dưới đó à, Jack?”
“Không” gã nói. “Không có gì cả.”
Danny đang nhìn gã.
“Không có gì cả,” gã nói lại, lần này bình tĩnh hơn. Và đó là sự thật. Gã là nạn nhân của một con ảo giác. Chỉ có vậy thôi.
“Danny, bố mẹ cần nghe về người phụ nữ kia,” Wendy nhẹ nhàng nói.
Thế là Danny kể cho họ, nhưng lời lẽ của nó cứ trào ra thành từng con lặp đi lặp lại, đôi khi gần như là một mớ lảm nhảm không thể hiểu nổi do nó nôn nóng muốn tuôn hết ra cho xong chuyện. Nó vừa nói vừa dần rúc sát vào ngực mẹ mình hơn.
“Con đã vào phòng,” nó nói. “Con lén lấy chìa khóa tổng và đi vào. Cứ như thể con không cưỡng được. Con phải biết. Và mụ... người phụ nữ đó... ở trong bồn tắm. Mụ ta ở trong bồn tắm. Sung phù hết cả lên. Mụ kho... khoa... không mặc quần áo.” Nó khốn khổ nhìn mẹ mình. “Và mụ bắt đầu đứng dậy và mụ ta muốn con. Con biết bởi lẽ con có thể cảm thấy điều ấy. Mụ ta thậm chí còn không nghĩ, không phải theo cái cách bố mẹ nghĩ đâu. Nó tối đen... nó là kiểu suy nghĩ làm đau đớn... giống như... giống như lũ ong vò vẽ trong phòng con đêm đó ấy! Chỉ muốn làm đau đớn. Giống như lũ ong vò vẽ.”
Nó nuốt nước bọt và sự im lặng thoáng bao trùm, tất cả đều im lìm trong khi hình ảnh những con ong thấm vào trong óc.
“Thế là con bỏ chạy,” Danny nói. “Con bỏ chạy nhưng cửa đã đóng. Lúc nào con đã để cửa mở nhưng nó đã đóng lại. Con đã không nghĩ ra là chỉ cần mở nó và chạy ra ngoài. Con sợ. Thế nên con cứ... con đứng dựa vào cửa và nhắm mắt lại và nghĩ về việc bác Hallorann từng nói những thứ ở đây cũng giống như mấy bức tranh trong một cuốn sách và nếu con... cứ tự nhủ... ngươi không có ở đây, hãy đi đi, ngươi không có ở đây... mụ ta sẽ bỏ đi. Nhưng cách đó không có tác dụng.”
Giọng nó bắt đầu cao vống lên đầy cuồng loạn.
“Mụ túm lấy con... quay người con lại... con có thể nhìn thấy mắt mụ... thấy mắt mụ bị... và mụ bắt đầu siết cổ con... con có thể ngửi thấy mụ... con có thể ngửi thấy là mụ đã chết đến mức nào.. .”
“Được rồi, suỵt,” Wendy nói, trở nên lo lắng. “Được rồi, Danny. Không sao đâu. Không…”
Cô lại đang chuẩn bị rù rì tiếp. Tiếng Rù Rì Đa Năng của Wendy Torrance. Bằng sáng chế đang chờ thẩm định.
“Cứ để nó kể nốt đi,” Jack nói cộc lốc.
“Không còn gì nữa đâu,” Danny nói. “Con ngất xỉu. Hoặc là vì mụ đang bóp cổ con hoặc chỉ là vì con sợ quá. Khi tỉnh dậy, con mơ thấy bố và mẹ cãi nhau vì con và bố lại muốn làm Chuyện Xấu nữa, bố ạ. Thế rồi con biết đó không hề là một giấc mơ... và con đang thức... và... con đái dầm. Con đái dầm như em bé.” Đầu nó tựa lại vào áo len của Wendy và nó bắt đầu con thổn thức yếu ớt đến thảm thương, đôi bàn tay nó nằm oặt không chút sức lực trong lòng.
Jack đứng dậy. “Trông chừng nó nhé.”
“Anh định làm gì?” Mặt cô đầy vẻ sợ hãi.
“Anh sẽ đi lên cái phòng đó, chứ em nghĩ anh sẽ làm gì? Uống cà phê à?”
“Không! Không, Jack, xin đừng !”
“Wendy, nếu trong khách sạn có người nào khác nữa, chúng ta phải biết.”
“Anh đừng có bỏ bọn em lại một mình!” cô rú lên với gã. Nước bọt theo tiếng gào của cô phóng ra khỏi môi.
Jack nói, “Wendy, em bắt chước giống mẹ mình phết đấy...”
Đến đây, cô bật khóc, không thể che mặt được vì Danny bấy giờ đang nằm trong lòng cô.
“Anh xin lỗi,” Jack nói. “Nhưng anh buộc phải làm vậy. Khốn kiếp, anh là người trông nom cơ mà. Người ta trả tiền cho anh để làm việc này.”
Cô chỉ khóc to hơn và gã bỏ mặc cô như vậy đi ra khỏi bếp, lấy khăn tay chùi miệng khi cánh cửa đóng lại đằng sau lưng.
“Mẹ đừng lo,” Danny nói. “Bố sẽ ổn thôi. Bố không có thị kiến. Không có gì ở đây có thể làm hại bố được cả.”
Qua làn nước mắt, cô nói, “Không, mẹ không tin thế đâu.”