← Quay lại trang sách

Chương 50 Redrum

Wendy Torrance đứng lưỡng lự giữa phòng ngủ, nhìn đứa con trai đã nhanh chóng thiếp đi.

Nửa giờ trước, các âm thanh ngưng bặt. Tất cả, cùng một lúc. Thang máy, bữa tiệc, tiếng của phòng đóng mở. Nhưng thay vì xoa dịu tâm trí cô, điều đó làm cho sự căng thẳng đang dâng cao trong cô trở nên tồi tệ hơn; chẳng khác nào một khoảng lặng độc địa trước khi cơn bão tàn bạo ập đến lần cuối. Nhưng Danny đã lăn ra ngủ gần như ngay lập tức; đầu tiên nó chìm vào một giấc ngủ nông, trằn trọc, tầm mười phút vừa qua thì chuyển sang ngủ sâu hơn. Ngay cả khi nhìn thẳng, cô cũng gần như chẳng thấy khuôn ngực hẹp của thằng bé khẽ phình lên hạ xuống.

Cô tự hỏi lần chót nó được ngủ một đêm trọn vẹn là khi nào, một giấc ngủ không bị dằn vặt bởi các con mơ hay những quãng thức tăm tối kéo dài, lắng nghe những cuộc truy hoan mà cô mới chỉ bắt đầu nghe thấy - và nhìn thấy - trong vài ngày qua, khi gọng kìm Overlook siết chặt hơn quanh ba người bọn họ.

( Hiện tượng tâm linh thực sự hay chỉ là thôi miên tập thể. )

Cô không biết, cô nghĩ nó không quan trọng. Điều đang xảy ra dù có là gì thì cũng chết người như nhau cả. Cô nhìn Danny và nghĩ

( Mong Chúa cho nó được ngủ yên )

rằng nếu không bị quấy rầy, nó sẽ có thể ngủ nốt đêm nay. Dù có tài năng gì đi chăng nữa, nó vẫn chỉ là một cậu bé và nó cần nghỉ ngơi.

Jack là người đang bắt đầu làm cô thấy lo lắng.

Một cơn đau đột ngột khiến cô nhăn mặt, đưa tay ra khỏi miệng, cô nhận thấy mình đã cắn gãy một móng tay. Và móng tay là thứ duy nhất cô luôn cố gắng giữ cho đẹp. Chúng không đủ dài, nhưng trông vẫn đẹp và

( và cô lo lắng về móng tay mình để làm gì thế? )

Cô hơi bật cười, nhưng đó là một âm thanh run rẩy, không chút vui thích.

Đầu tiên Jack đã ngừng hú và đập cửa. Sau đó bữa tiệc đã bắt đầu lại

( hoặc nó chưa bao giờ dừng? có phải nó đôi khi chỉ chệch đi một chút khỏi thời gian mỗi khi họ không được phép nghe thấy nó? )

trên nền âm thanh của cái thang máy loảng xoảng, rầm rầm. Thế rồi chúng chấm dứt. Trong sự im lặng mới kia, lúc Danny đang dần thiếp đi, cô có cảm tưởng rằng mình nghe thấy những giọng nói thì thào, mưu mô phát ra từ nhà bếp gần như ngay bên dưới họ. Mới đầu cô nghĩ đó là tiếng gió, vốn có thể bắt chước nhiều âm vực khác nhau của con người, từ một tiếng thì thầm hấp hối mỏng tang quanh các khung cửa và cửa sổ cho đến một tiếng thét thất thanh quanh mái hiên... âm thanh một người phụ nữ chạy trốn kẻ sát nhân trong một bộ phim truyền hình rẻ tiền. Tuy nhiên, trong lúc ngồi cứng đờ bên cạnh Danny, cái ý tưởng đó thực sự là giọng người ngày càng trở nên thuyết phục hơn.

Jack và một ai đó, thảo luận về cuộc đào thoát khỏi kho thực phẩm.

Bàn về việc giết vợ và con trai gã.

Đó sẽ chẳng phải là chuyện gì mới mẻ ở nơi này, từng có người bị giết tại đây rồi.

Cô đã đi đến lỗ thông hơi và áp tai lên, nhưng đúng lúc đó, lò nung bừng lên và bất kỳ âm thanh nào, nếu có, cũng đều bị luồng không khí ấm phà ra từ dưới tầng hầm át mất. Khi cái lò lại tắt đi, năm phút trước, nơi này đã im ắng hoàn toàn, chỉ còn mỗi gió, những mảng tuyết vỗ lộp bộp trên tòa nhà, tiếng rên rỉ của một tấm ván thỉnh thoảng lại vang lên.

Cô nhìn xuống móng tay bị cắn gãy. Những đốm máu nhỏ đang rỉ ra từ bên dưới.

( Jack đã thoát ra. )

( Đừng nói nhảm. )

( Đúng rồi đấy, anh ta đã thoát ra. Anh ta đã lấy một con dao từ trong bếp hoặc có thể là con dao thái thịt. Ngay bây giờ, anh ta đang trên đường đến đây, đi men theo mép các bậc thang để cầu thang không kêu cọt kẹt. )

( !Cô điên rồi! )

Đôi môi cô run rẩy và trong một tích tắc, cô cảm thấy như thể mình đã gào hẳn những lời lẽ ấy ra. Nhưng sự im lặng vẫn chưa bị phá vỡ.

Cô cảm thấy bị theo dõi.

Cô quay ngoắt lại và nhìn chằm chằm ô cửa sổ bị màn đêm phủ đen mịt, một khuôn mặt trắng gớm ghiếc với hai hố tròn tối tăm thế chỗ đôi mắt nhìn cô, khuôn mặt của một kẻ mất trí tàn ác đã ẩn nấp trong những bức tường rên rỉ này suốt từ bấy...

Đó chỉ là một mảng sương giá ở bên ngoài kính.

Cô thở phào một hơi, một tiếng thì thầm xào xạc đầy sợ hãi, thế rồi cô dường như nghe thấy những tiếng cười thích thú từ đâu đó vọng đến, lần này khá rõ ràng.

( Cô đang sợ bóng sợ gió. Không có vụ đó thì cũng đã tệ lắm rồi. Đến sáng mai là cô đủ tiêu chuẩn vào trại tâm thần đấy. )

Chỉ có một cách để xoa dịu những nỗi sợ hãi ấy và cô biết nó là gì.

Cô sẽ phải đi xuống và đảm bảo rằng Jack vẫn còn ở trong kho thực phẩm.

Rất đơn giản. Đi xuống dưới tầng. Nhìn một phát. Quay trở lại. À mà, nhân tiện, dừng lại và lấy cái khay trên bàn tiếp tân nữa. Món trứng tráng coi như bỏ, nhưng xúp có thể được hâm nóng lại trên cái lò điện bên cạnh máy đánh chữ của Jack.

( Phải rồi với cả đừng để bị giết nếu anh ta đang ở dưới đó với một con dao. )

Cô bước đến tủ quần áo, cố gắng giũ bỏ tấm áo choàng sợ hãi đang phủ trên người. Rải rác trên nóc tủ là một chồng tiền lẻ, một bó biên lai xăng cho xe tải khách sạn, hai cái tẩu mà Jack mang theo mình khắp nơi nhưng hiếm khi hút... và xâu chìa khóa của gã.

Cô nhặt nó lên, cầm trong tay một lát rồi đặt trở xuống. Cô đã tính đến chuyện khóa cửa phòng ngủ lại, nhưng đó không phải là một ý tưởng hấp dẫn. Danny đang ngủ. Cô mơ hồ nghĩ đến trường hợp xảy ra hỏa hoạn. Còn có một thứ gì đó khác mạnh mẽ hơn gặm nhấm tâm trí cô nữa, nhưng cô để cho nó qua đi.

Wendy băng qua phòng, đứng lưỡng lự bên cánh cửa một lúc, sau đó lấy con dao từ trong túi áo choàng và nắm chặt tay phải quanh cái cán gỗ.

Cô kéo của mở.

Nhánh hành lang dẫn đến căn hộ của họ trống không. Đèn điện trên tường thảy đều đang tỏa sáng rực rõ cách đều nhau, soi tỏ phần nền xanh của tấm thảm cùng với hoa văn ngoằn ngoèo, đan xen.

( Thấy chưa? Không có ông kẹ nào ở đây đâu. )

( Không, tất nhiên là không rồi. Chúng muốn cô ra ngoài. Chúng muốn cô làm điều gì đó đàn bà và ngớ ngẩn, chính xác những gì cô đang làm đấy. )

Cô lại lưỡng lự, khốn khổ trước thế tiến thoái lưỡng nan, không muốn rời Danny và sự an toàn của căn phòng, nhưng đồng thời lại rất cần trấn an bản thân rằng Jack vẫn ... bị nhốt kín..)

( Tất nhiên anh ta đang bị nhốt rồi .)

( Nhưng các giọng nói )

( Không có giọng nói nào cả. Chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi. Là gió đấy mà. )

“Không phải là gió.”

Tiếng nói của chính cô làm cô giật nẩy mình. Nhưng sự chắc chắn không thể lay chuyển trong đó thúc cô tiến tới trước. Con dao đung đưa bên hông, hứng lấy các luồng sáng chiếu xiên và hắt lên lớp lụa dán tường. Dép cô thì thầm trên lớp thảm dệt. Dây thần kinh căng như dây đàn.

Cô ra đến góc giao hành lang chính và đưa mắt nhìn qua chỗ rẽ, tâm trí cô gồng lên hòng sẵn sàng ứng phó với bất cứ thứ gì cô nghĩ sẽ thấy ở đó.

Chẳng có gì để thấy cả.

Sau một thoáng do dự, cô đi vòng qua góc quanh và bắt đầu bước dọc hành lang chính. Cứ mỗi bước tiến về phía cầu thang tối tăm là nỗi sợ hãi trong cô lại tăng lên, cô nhận ra rằng mình đang bỏ đứa con trai say ngủ lại một mình, không được bảo vệ. Tiếng đôi dép quẹt trên tấm thảm dường như mỗi lúc một ồn ã hơn trong tai cô; đã hai lần cô phải ngoái nhìn ra sau vai để thuyết phục bản thân rằng không có ai đang lén lút tiến đến đằng sau mình cả.

Cô ra đến chỗ cầu thang và đặt tay lên cái trụ chốt lạnh cóng ở đầu lan can. Có mười chín bậc thang rộng dẫn xuống sảnh. Cô đã đếm chúng nhiều lần, đủ để biết. Mười chín bậc cầu thang trải thảm và chẳng bậc thang nào có Jack đang ngồi chồm hỗm hết. Tất nhiên là không rồi. Jack đang bị nhốt trong kho thực phẩm đằng sau một cái chốt thép nặng và một cánh cửa gỗ dày.

Nhưng đại sảnh vẫn cứ tối om và đầy bóng tối.

Mạch cô đập thình thịch đều đặn sâu trong cổ họng.

Ở phía trước, hơi lệch sang bên trái, cái miệng bằng đồng của chiếc thang máy đứng mở toang đầy nhạo báng, mời cô bước vào và tham gia một chuyến đi nhớ đời.

( Thôi cảm ơn )

Bên trong buồng thang được trang hoàng các dải băng giấy nhiễu màu hồng và trắng. Hoa giấy tung tóe từ hai ống pháo tiệc. Nằm ở góc trái trong cùng là một chai rượu sâm panh rỗng.

Cô cảm thấy có chuyển động phía trên mình và quay ngoắt lại để nhìn lên mười chín bậc thang dẫn đến chiếu nghỉ tối tăm trên cầu thang tầng hai, nhưng không thấy gì; ấy thế mà một cảm giác khó chịu bên khóe mắt như nói rằng có một thứ gì đó

( hơn cả một thứ )

đã nhảy ngược trở vào trong vùng tối thẫm của hành lang bên trên ngay trước khi mắt cô kịp nhận thấy chúng.

Cô lại nhìn xuống cầu thang.

Tay phải cô đang đổ mồ hôi ra khắp cán gỗ con dao; cô chuyển nó sang tay trái, lau lòng bàn tay phải lên lớp vải xơ hồng của áo choàng, rồi chuyển con dao về tay cũ. Gần như không ý thức được rằng tâm trí mình đã ra lệnh cho cơ thể tiến về phía trước, cô bắt đầu đi xuống cầu thang, chân trái rồi phải, chân trái rồi phải, bàn tay không cầm gì lướt nhẹ trên lan can.

( Tiệc tùng gì đâu cả rồi? Đừng vì con này mà sợ chạy hết chứ, đám chăn mốc các người! Chỉ là một ả đàn bà sợ hãi cầm dao thôi mà! Hãy nổi chút nhạc lên nào! Hãy sống một chút đi nào! )

Mười bậc rồi, mười hai, mười ba.

Ánh đèn từ hành lang tầng một chiếu xuống dưới đây một sắc vàng xỉn và cô nhớ ra rằng mình sẽ phải bật đèn ở sảnh từ bên cạnh cửa vào phòng ăn hoặc từ trong phòng quản lý.

Thế nhưng vẫn có ánh sáng hắt ra từ đâu đó, ánh sáng trắng và lặng câm.

Mấy bóng đèn huỳnh quang, tất nhiên rồi. Trong nhà bếp.

Cô dừng lại ở bậc thứ mười ba, cố gắng nhớ xem mình đã tắt hay vẫn để chúng sáng lúc cô và Danny rời đi. Cô hoàn toàn không thể nhớ nổi.

Bên dưới, ở đại sảnh, những chiếc ghế lưng cao lù lù trong những vũng bóng. Lớp kính cửa của đại sảnh bị một lớp tuyết phủ đều khắp trắng xóa. Những chiếc đinh tán bằng đồng trong đệm ghế sofa sáng lên mờ ảo như mắt mèo. Có cả trăm nơi để ẩn náu.

Đôi chân loạng choạng vì sợ hãi, cô tiếp tục đi xuống.

Giờ thì mười bảy bậc, giờ thì mười tám bậc, giờ thì mười chín bậc.

( Đã đến đại sảnh, thưa bà. Hãy bước ra cẩn thận. )

Các cánh cửa phòng khiêu vũ mở toang, chỉ có sắc đen tràn ra. Một tiếng tích tắc đều đều vọng ra từ bên trong, hệt như một quả bom. Cô cứng người, rồi nhớ cái đồng hồ trên bệ lò sưởi, cái đồng hồ trong vòm kính. Hẳn là Jack hoặc Danny đã lên dây cót cho nó... hay có khi nó đã tự lên dây cót cho mình, giống như mọi thứ khác trong Overlook.

Cô quay về phía bàn tiếp tân, định sẽ đi qua cổng chắn và văn phòng quản lý để vào trong nhà bếp. Nhờ ánh bạc lấp lánh mờ mờ, cô có thể thấy khay đựng bữa trưa họ định ăn.

Thế rồi đồng hồ bắt đầu điểm, những nốt nhạc leng keng nho nhỏ.

Wendy cứng người, lưỡi cô vươn lên vòm miệng.

Rồi cô thả lỏng. Nó đang điểm đến tám giờ, chỉ có vậy thôi. Tám giờ thôi... năm, sáu, bảy ...

Cô đếm tiếng chuông. Tự nhiên cô cảm thấy không nên di chuyển trước khi đồng hồ dừng lại.

… tám... chín … ( ??Chín?? )

... mười... mười một ...

Bất chợt, cô muộn màng nhận ra sự thật. Cô lảo đảo quay lại cầu thang, biết rằng đã quá muộn. Nhưng làm thế nào cô biết được chứ?

Mười hai .

Tất cả các đèn trong phòng khiêu vũ bật lên. Có một hồi kèn đồng ồn ã, đinh tai nhức óc. Wendy gào to, nghe chẳng thấm tháp vào đâu so với tiếng kèn om sòm phát ra từ những lá phổi đồng thau ấy.

“Cởi mặt nạ ra!” tiếng hô vang vọng khắp nơi. “ Cởi mặt nạ ra! Cởi mặt nạ ra! ”

Thế rồi chúng nhỏ dần đi, như thể trôi theo một hành lang thời gian dài, lại để cô một mình.

Không, không phải một mình.

Cô quay lại và gã xộc đến cô.

Đó là Jack ấy nhưng không phải là Jack. Mắt gã long lên một vẻ vô hồn, khát máu; cái miệng quen thuộc của gã giờ đây mang nụ cười run rẩy, không chút vui vẻ.

Trong một tay gã là cái vồ đánh bóng.

“Mày định nhốt tao? Mày định nhốt tao chứ gì?”

Cái vồ rít lên trong không trung. Cô bước lùi lại, vấp phải một chiếc ghế con và ngã xuống sàn thảm ở sảnh.

"Jack...”

“Đồ chó đẻ,” gã thì thầm. “Tao biết mày là cái giống gì rồi nhé.”

Cái vồ lại bổ xuống vận tốc rít gió chết người và lún xuống cái bụng mềm của cô. Cô hét lên, thình lình chìm xuống đại dương đau đớn. Cô lờ mờ thấy cái vồ nẩy lên lại. Thực tế tê tái đột ngột đến và cô nhận ra rằng gã định đánh chết cô với cái vồ trên tay.

Cô cố gắng gào lên với gã lần nữa, cầu xin gã hãy nghĩ đến Danny mà dừng lại, nhưng hơi thở đã bị ép hết khỏi người. Cô chỉ có thể thốt ra một tiếng thút thít yếu ớt, gần như chẳng phải là âm thanh.

“Nào. Thề có Chúa, nào,” gã nói, toét miệng cười. Gã đá cái ghế ra khỏi đường đi. “Bây giờ đến lúc mày chịu phạt rồi nhé.”

Cái vồ bổ xuống. Wendy lăn sang trái, chiếc áo choàng xổ tung phía trên đầu gối. cái vồ trong tay Jack vuột ra khi nó đập xuống sàn. Gã phải cúi xuống nhặt nó lên và khi gã làm thế, cô chạy về cầu thang, hơi thở sau rốt cũng đã thổn thức quay trở lại trong người. Bụng cô là một mảng thâm tím đau nhói.

“Đồ chó đẻ,” gã nói qua cái miệng cười toe toét và bắt đầu đuổi theo cô. “Đồ chó đẻ thối tha, mày sẽ nhận được phần thưởng thích đáng thôi. Thể nào cũng thế.”

Cô nghe thấy cái vồ rít gió và sau đó cơn đau bùng nổ ở bên phải người khi cái đầu vồ đập vào cô ngay dưới vùng ngực, đánh gãy hai xương sườn. Cô ngã sấp mặt xuống cầu thang và thêm một cơn đau mới xé toạc cô ra khi bên bị thương va xuống đất. Ấy nhưng bản năng khiến cô lộn người lại, lăn đi, cái vồ bổ vào qua mặt cô, chỉ lệch có vài phân. Nó đập vào lớp thảm cầu thang dày với một tiếng uỵch nghèn nghẹn. Đó là lúc cô nhìn thấy con dao, bị văng ra khỏi tay khi cô ngã. Nó nằm lấp lánh trên bậc thang thứ tư.

“Đồ chó đẻ,” gã lặp lại. Cái vồ bổ xuống. Cô chồm lên và nó giáng xuống ngay dưới xương bánh chè. Phần chân dưới của cô bỗng dưng như bừng cháy. Máu bắt đầu chảy dọc bắp chân cô. Rồi cái vồ lại bổ xuống. Cô giật đầu né và nó đập vào bậc thang ngay khoảng giữa cổ và vai, làm rách tai cô.

Gã lại bổ cái vồ xuống và lần này cô lăn về phía gã, xuống cầu thang, vào bên trong vòng vung tay của gã. Một tiếng thét vang lên khiến chỗ xương sườn gãy bị va quệt. Cô thúc người vào ống đồng gã khi gã mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, hét lên một tiếng đầy giận dữ và bất ngờ, bàn chân gã ngó ngoáy giữ thế bám trên bậc cầu thang. Thế rồi gã ngã phịch xuống sàn, cái vồ bay khỏi bàn tay. Gã ngồi dậy, nhìn cô một lúc với ánh mắt sửng sốt.

“Tao sẽ giết mày cho chừa cái tội đó,” gã nói.

Gã lăn người lại và với tay tới cán vồ. Wendy tự ép mình phải đứng lên. Chân trái cô truyền hết cơn đau này đến cơn đau khác lên tận hông. Khuôn mặt cô tái nhợt nhưng đầy kiên quyết. Cô nhảy chồm lên lưng gã ngay khi bàn tay gã nắm lấy cán cái vồ đánh bóng.

“Ôi Chúa ơi!” cô hét lên với đại sảnh tăm tối của Overlook và cắm ngập chuôi con dao bếp vào lưng dưới gã.

Gã cứng người bên dưới cô rồi rú lên. Cô nghĩ mình chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh khủng khiếp như vậy trong đời; như thể cả những tấm ván cùng cửa sổ và cửa ra vào của khách sạn đều gào thét. Âm thanh như vang vọng mãi trong khi gã cứng đơ người bên dưới sức nặng của cô. Họ chẳng khác nào hai kẻ đang diễn trò cưỡi ngựa. Ngoại trừ việc mặt sau chiếc áo dạ kẻ ca rô gã mặc càng lúc càng thẫm đi, ướt nhẹp vì máu lan.

Thế rồi gã ngã sấp mặt về trước, hất cô ngã xuống trúng bên bị đau, khiến cô rên rỉ.

Cô nằm thở dốc một lúc, không nhúc nhích gì được. Cô là một khối đau đớn dữ dội từ đầu đến chân. Mỗi lần cô hít vào, một thứ gì đó lại hằn học đâm vào cô, cổ cô ướt đẫm máu từ bên tai bị xước.

Chỉ có tiếng cô trầy trật thở, tiếng gió và tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng khiêu vũ.

Cuối cùng, cô buộc mình đứng lên và khập khiễng bước về phía cầu thang. Khi đến được đó, cô bám vào cây trụ chốt, cúi đầu xuống, từng con choáng váng ập vào người cô như sóng vỗ. Khi đã đỡ hơn một chút, cô bắt đầu leo lên, sử dụng bên chân không bị thương và lấy tay bám lan can kéo mình đi. Có lần, cô ngước lên nhìn, tưởng sẽ trông thấy Danny ở đó, nhưng cầu thang trống trơn.

( Tạ ơn Chúa nó ngủ qua vụ đấy tạ ơn Chúa tạ ơn Chúa )

Bước lên được sáu bậc thì cô phải nghỉ, đầu gục xuống, mái tóc vàng hoe cuộn lên và vắt qua lan can. Không khí rít một cách đầy đau đớn qua cổ họng cô, như thể ở đó vừa mọc thêm ngạnh. Phần thân bên phải cô là một khối sung vù, nóng hầm hập.

( Cố lên nào Wendy cố lên nào cô gái hãy lo được một cánh của khóa chắn đằng sau lưng đã rồi hẵng kiểm tra thương tích mười ba bậc nữa thôi không nhiều đến thế đâu. Và khi cô lên đến hành lang trên tầng thì cô có thể bò. Tôi cho phép đấy. )

Cô hít vào một hơi căng hết mức mà mấy chiếc xương sườn gãy cho phép và nửa kéo, nửa lết lên một bậc thang nữa. Rồi một bậc nữa.

Đang lúc cô ở trên bậc thứ chín, gần đi được nửa cây cầu thang, thì giọng nói của Jack vang lên từ phía sau và bên dưới cô. Gã lè nhè nói, “Đồ chó đẻ. Mày giết tao rồi.”

Một nỗi kinh hoàng đen kịt như nửa đêm phủ lên người cô. Cô ngoái ra sau và thấy Jack đang chậm rãi đứng dậy.

Lưng gã còng xuống và cô có thể thấy cán con dao bếp thò ra từ đó. Mắt gã dường như đã co lại, gần như chìm hẳn bên dưới những nếp da nhợt nhạt, chảy xệ xung quanh. Gã cầm cái vồ đánh bóng lỏng lẻo trong tay trái. Đầu vồ bê bết máu. Một mảnh vải chiếc áo choàng hồng của cô dính lại ở ngay gần chính giữa đầu vồ.

“Tao sẽ bắt mày chịu phạt,” gã thì thầm và bắt đầu lảo đảo đi về phía cầu thang.

Rên rỉ vì sợ hãi, cô lại bắt đầu kéo mình lên. Mười bậc, mười hai, mười ba. Nhưng hành lang tầng một trông vẫn xa tít phía trên như một ngọn núi vô phương leo đến đỉnh. Cô giờ đã thở hổn hển, bên sườn gào la phản đối. Tóc cô đung đưa loạn xạ tới lui trước mặt. Mồ hôi làm cay mắt. Tiếng tích tắc của đồng hồ dưới vòm kính trong phòng khiêu vũ như tràn ngập tai, hòa âm với nó là tiếng Jack thở hồng hộc, đau đớn lúc gã bắt đầu bước lên cầu thang.