← Quay lại trang sách

Chương 49 Hallorann, ngược lên miền núi

Bấy giờ là hai giờ mười lăm phút chiều và căn cứ vào những biển báo bị tuyết phủ cùng cái đồng hồ đo đường Hertz Buick, ông chỉ còn cách thị trấn Estes Park không đầy năm cây số kể từ lúc ông cuối cùng cũng rời khỏi đường lớn.

Trên vùng đồi, tuyết rơi nhanh và dữ dội hơn hẳn những gì Hallorann từng thấy (mặc dù nói thế không hẳn đã là nhiều, bởi vì Hallorann đã dành cả đời cố hết sức tránh phải thấy tuyết), gió đang thổi ào ào rất thất thường - lúc thì từ phía Tây, lúc thì thổi vòng sang mạn phía Bắc, tống những đám mây tuyết mịn như bột bay ngang tầm nhìn của ông, hết lần này đến lần khác khiến ông lạnh gáy nhận ra rằng nếu hụt một ngã rẽ, có thể mình sẽ nhào ra khỏi đường, sáu mươi mét liền cùng chiếc Electra lộn nhào. Tệ hơn nữa là bản thân ông cũng chỉ là một tay lái mùa đông nghiệp dư. Ông lấy làm sợ khi thấy dải tâm đường màu vàng bị chôn vùi dưới lớp tuyết cuộn xoáy, trôi giạt, ông lấy làm sợ khi những luồng gió mạnh thổi qua các khe giữa đồi không bị cản trở và thúc được cả chiếc Buick nặng nề xiên đi. Ông lấy làm sợ trước cảnh các biển báo trên đường đều bị tuyết che phủ gần hết và chỉ có tung đồng xu mới biết được liệu đoạn đường phía trước sẽ rẽ về bên phải hay bên trái trên cái màn chiếu phim ngoài trời trắng toát mà ông dường như đang phải lái qua đây. Ông đúng là đang sợ mất mật. Ông đã lái xe trong tình trạng mướt mồ hôi lạnh kể từ khi leo lên ngọn đồi phía Tây Boulder và Lyons, rón rén với chân ga và phanh như thể chúng là những chiếc bình sứ cổ thời Minh. Giữa các giai điệu rock & roll trên đài, phát thanh viên liên tục khuyên răn những người lái xe máy tránh xa các tuyến đường cao tốc chính và chớ có đi vào trong núi, bởi vì nhiều con đường ở đó đang trong tình trạng không thể băng qua được và tất cả đều nguy hiểm. Theo báo cáo, đã có hàng chục vụ tai nạn nhỏ xảy ra, hai vụ nghiêm trọng: một nhóm người trượt tuyết trong một chiếc xe khách VW nhỏ và một gia đình đi qua dãy Sangre de Cristo để đến Albuquerque. Tổng thiệt hại của cả hai vụ là bốn người chết và năm người bị thương. “Vì vậy, hãy tránh xa những con đường đó và chìm đắm trong nhạc hay trên sóng đài KTLK,” phát thanh viên vui vẻ chốt lại, sau đó làm cho Hallorann thêm phần khốn khổ bằng cách chơi bài “Những mùa nắng đẹp”. “Và khi xưa, ôi ta vui, biết bao nhiêu mùa trong nắng trời...” Terry Jacks vui vẻ lải nhải và Hallorann hằn học ngắt đài, biết rằng sau năm phút ông sẽ lại bật nó lên. Dù nó tệ đến đâu, nghe nó thì vẫn hơn là một mình lái xe băng qua cơn điên trắng xóa này.

( Thừa nhận đê. Thằng cu đen này nó nhác hít à... nó nhác thấy mụ nội luôn ó chớ dỡn! )

Thậm chí câu ấy còn chẳng buồn cười. Ông hẳn đã rút lui từ trước khi rời Boulder nếu không phải vì tin chắc rằng thằng bé đang gặp rắc rối khủng khiếp. Ngay cả bây giờ, một giọng nói nhỏ ở đáy hộp sọ ông - mà như ông thấy thì nó giống với giọng nói của lý trí hơn là sự hèn nhát - cứ thúc giục ông vào một nhà trọ ở Estes Park qua đêm và đợi cho đến khi máy ủi tuyết ít nhất cũng làm sạch dải tâm đường. Cái giọng nói đó liên tục gợi cho ông nhớ đến màn hạ cánh rung lắc của chiếc máy bay tại Stapleton, về cái cảm giác bất an rằng nó sẽ cắm đầu xuống dưới đất, đưa hành khách đến thẳng cổng địa ngục thay vì Cổng 39, Sảnh chờ B. Nhưng lý trí không thể trụ vững trước thôi thúc. Phải là ngày hôm nay. Trận bão tuyết này là do số ông xúi quẩy. Ông sẽ phải tự ứng phó với nó. Ông sợ rằng nếu không làm thế, mình có thể sẽ phải ứng phó với một thứ tồi tệ hơn gấp bội trong mơ.

Gió lại nổi lên, lần này là từ phía Đông Bắc, một pha thọc bi hơi xoáy, ông lại một lần nữa bị chắn khuất khỏi bóng hình mơ hồ của những ngọn đồi và thậm chí là cả các taluy hai bên đường. Ông đang lái xe qua một miền hư vô trắng xóa.

Và rồi ánh đèn pha natri của xe ủi tuyết lù lù chiếu ra khỏi bức màn đặc quánh, lao thẳng tới, ông kinh hoàng nhận thấy rằng thay vì hướng sang một bên, mũi chiếc Buick lại đang chĩa trực diện vào giữa những chiếc đèn pha đó. Chiếc xe ủi tuyết đang ngoan ngoãn ở yên trong làn đường mình, chỉ có Hallorann đã để cho chiếc Buick trôi sang đấy.

Tiếng động cơ diesel chiếc xe ủi tuyết gầm rú át đi tiếng gió gào, tiếp đến là tiếng còi xe gắt và dài, gần như điếc tai.

Tinh hoàn Hallorann biến thành hai túi nhỏ nhăn nheo đầy đá bào. Ruột gan ông như tan thành một đống nhựa dẻo silicon lớn.

Màu sắc giờ đã hiện ra trên cái nền trắng, một sắc cam bám từng mảng tuyết. Ông có thể nhìn thấy cái buồng lái cao, thậm chí cả dáng hình người tài xế khoa tay loạn xạ đằng sau cái cần gạt đơn dài. Ông có thể thấy lưỡi ủi bên có hình chữ V, phun thêm tuyết lên taluy bên trái con đường như một thứ khói xả bọt bạt.

BEEEEEEEEE! chiếc còi phẫn nộ gầm lên.

Ông siết chân ga như thể đó là bộ ngực một người phụ nữ ông vô cùng say mê và chiếc Buick lồng tới trước rồi lệch sang bên phải. Ở đấy không có taluy; xe ủi tuyết lên đó chỉ cần phải đẩy tuyết thẳng ra mép vực.

( Mép vực, à phải, mép vực... )

Lưỡi ủi phía bên tay trái Hallorann, cao hơn mái chiếc Electra tận một mét hai, lướt ngang qua chỉ cách không quá đôi ba phân. Cho đến tận khi chiếc xe ủi tuyết đã qua hẳn chỗ mình, Hallorann vẫn tin chắc rằng tai nạn là không thể tránh khỏi. Một lời cầu nguyện kiêm lời xin lỗi ấp úng với thằng bé chập chòn lướt ngang tâm trí ông như một miếng giẻ rách.

Thế rồi chiếc xe ủi tuyết đã ở đằng sau, những ngọn đèn quay tròn màu xanh chớp lóe lấp lánh trong gương chiếu hậu của Hallorann.

Ông xoay tay lái chiếc Buick lại sang trái, nhưng không có tác dụng gì cả. Phát lao tránh đã biến thành một pha trượt dài và chiếc Buick bấy giờ đang mơ màng trôi về phía mép vực, phun tuyết lên như bọt nước từ dưới tấm chắn bùn.

Ông bẻ tay lái về hướng ngược lại, hướng mình đang trượt, thế rồi đầu với đuôi xe bắt đầu hoán đổi vị trí. Trong tình trạng đương hoảng, ông gồng mình đạp phanh, rồi cảm thấy một cú va chạm mạnh. Phía trước mặt ông, con đường đã biến mất... ông đang nhìn vào một vực thẳm không đáy đầy tuyết cuồn cuộn và những cây thông màu xám xanh mơ hồ ở xa tít bên dưới.

( Mình sắp rơi lạy Chúa Jesus mình sắp rơi rồi )

Và chiếc xe dừng lại ở đó, nghiêng về phía trước theo một góc ba mươi độ, chắn bùn bên trái bị kẹt vào một lan can bảo vệ, bánh sau gần như bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Khi Hallorann thử cho xe chạy lùi lại, các bánh xe chỉ bất lực quay tít. Tim ông đang chơi một bản trống của Gene Krupa.

Ông ra ngoài - ra ngoài rất cẩn thận - và đi vòng ra sau chiếc Buick.

Trong lúc ông đang đứng đó, bất lực nhìn bánh sau, thì một giọng vui vẻ phía sau ông nói, “Xin chào, ông bạn. Ông bị điên rồi đấy nhỉ.”

Ông quay lại và thấy chiếc xe ủi tuyết đang đỗ cách đó bốn mươi mét, bị tuyết đang thổi vù vù che khuất hết, chỉ chừa lại vệt màu nâu sẫm như rui nhà của ống xả và mấy ngọn đèn xanh xoay tròn trên nóc. Người lái xe đang đứng ngay đằng sau ông, mặc một chiếc áo khoác da cừu dài với một cái áo đi mưa choàng thêm bên ngoài. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ kỹ sư sọc xanh trắng và Hallorann khó mà tin nổi rằng nó vẫn ở yên được trên đấy trước sức gió này.

( Keo. Thề có Chúa, chắc chắn phải là do dùng keo. )

“Chào,” ông nói. “Anh có thể kéo tôi vào lại đường không?”

“Ồ, chắc là được thôi,” anh tài xế xe ủi nói. “Ông đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cách tự sát hiệu quả thật đấy.”

“Việc khẩn cấp thôi.”

“Chẳng có gì khẩn cấp đến thế cả,” anh tài xế xe ủi nói với giọng chậm rãi và tử tế, như thể đang trò chuyện với một người có vấn đề thần kinh. “Ông mà đâm vô cái cột đó mạnh hơn chút nữa là phải tới tận Cá tháng Tư mới có người cứu được ông ra. Ông không phải là dân quanh đây nhỉ?”

“Ừ. Và tôi sẽ chẳng ở đây làm gì nếu không vì công việc khẩn cấp như tôi nói.”

“Thế à?” Anh tài xế chuyển sang thế đứng thoải mái như thể họ đang chuyện phiếm ở hiên sau nhà thay vì trong một trận bão tuyết giữa chốn đồng không mông quạnh, với chiếc xe của Hallorann nằm chông chênh cách các ngọn cây bên dưới chín mươi mét.

“Ông đi đâu? Estes à?”

“Không, một nơi có tên là khách sạn Overlook,” Hallorann nói. “Nó cách Sidewinder một đoạn ngắn...”

Nhưng anh tài xế lắc đầu ngao ngán.

“Tôi tin mình biết khá rõ chỗ đó,” anh nói. “Xin thưa là ông sẽ không bao giờ lên được đến chỗ tòa Overlook cũ kỹ đó đâu. Đường giữa Estes Park và Sidewinder nát vô cùng. Bọn tôi ủi đến đâu thì tuyết liền dạt xuống ở ngay sau đó. Tôi đã đi qua mấy chỗ tuyết lấp cách đây vài cây số mà khúc giữa sâu gần một mét tám. Dù ông có đến được Sidewinder thì đường từ đó đến tận Buckland, Utah cũng bị chặn hết sạch. Không.” Anh lắc đầu. “Ông sẽ chẳng bao giờ lên được đâu. Chắc chắn luôn.”

“Tôi phải thử,” Hallorann nói, triệu hồi sự kiên nhẫn cuối cùng để giữ giọng nói được bình thường. “Có một thằng bé ở trên đó...”

“ Thằng bé? Bậy. Overlook đóng cửa từ cuối tháng Chín rồi. Cho nó hoạt động thêm nữa chẳng lợi lộc gì. Quá nhiều cơn bão khốn nạn kiểu này.”

“Nó là con trai của người trông nom khách sạn. Nó đang gặp rắc rối.”

“Làm sao mà ông biết?”

Sự kiên nhẫn của ông đứt phụt.

“Trời ơi, anh định đứng đó lải nhải với tôi cả ngày đấy à? Tôi biết, tôi cứ thế biết thôi! Bây giờ thì anh có định kéo tôi vào lại đường hay không nào?”

“Ông bẳn tính phết nhỉ?” anh tài xế nhận xét, không bối rối gì mấy. “Tất nhiên rồi, vào lại xe đi. Tôi có một sợi xích đằng sau ghế.”

Hallorann trở lại sau tay lái, đến lúc này mới bắt đầu phản ứng bằng cách run rẩy. Đôi bàn tay ông gần như đã tê cóng toàn bộ. Ông đã quên mang găng tay.

Chiếc xe ủi tuyết lùi về phía đuôi chiếc Buick và ông thấy anh tài xế ra ngoài cùng với một sợi xích dài. Hallorann mở cửa ra và hét lên, “Tôi giúp được gì đây?”

“Chỉ cần né ra thôi,” anh tài xế hét lên đáp lại. “Nhoằng cái là xong mà.”

Đó là sự thật. Một con rung truyền khắp khung của chiếc Buick lúc sợi xích bị kéo căng và một giây sau, chiếc xe đã quay lại trên đường, gần như hướng về phía Estes Park. Anh tài xế xe ủi bước đến cạnh cửa sổ và gõ lên lớp kính an toàn. Hallorann hạ cửa sổ xuống.

“Cảm ơn,” ông nói. “Xin lỗi vì đã hét lên với anh.”

“Trước đây tôi từng bị hét vào mặt rồi,” anh tài xế nói với một nụ cười toe toét. “Chắc ông cũng hơi căng thẳng. Ông cầm lấy đôi này đi.” Một đôi găng tay màu xanh dày cộp rơi vào trong lòng Hallorann. “Có khi ông sẽ cần đến chúng khi lại ra khỏi con đường. Trời lạnh lắm. Ông nhớ đeo vào nếu không muốn dành nốt quãng đời còn lại ngoáy mũi bằng móc đan. Và nhớ gửi chúng lại đó. Vợ tôi đan nên là tôi không cho được. Tên và địa chỉ khâu ngay trong lớp lót đó. À mà tôi tên Howard Cottrell. Ông cứ gửi chúng lại khi không cần nữa. Và nhớ là tôi không muốn phải trả tiền chuyển phát đâu đấy.”

“Được rồi,” Hallorann nói. “Cảm ơn nhé. Cảm ơn rất nhiều.”

“Ông cẩn thận nhé. Đáng lẽ tôi đích thân đưa ông đi, nhưng tôi bận tối mắt tối mũi mất rồi.”

“Không sao đâu. Cảm ơn lần nữa nhé.”

Ông dọm kéo cửa sổ lên, nhưng Cottrell ngăn ông lại.

“Khi ông đến Sidewinder - nếu ông đến được Sidewinder - nhớ ghé trạm xăng Durkin. Nó ở ngay bên cạnh thư viện luôn. Dễ tìm lắm. Ông hỏi gặp Larry Durkin. Nói với anh ta là ông được Howie Cottrell giới thiệu và ông muốn thuê một chiếc xe trượt tuyết. Ông cứ nhắc tên tôi và chìa cặp găng đó ra là được giảm giá ngay.”

“Cảm ơn một lần nữa nhé,” Hallorann nói.

Cottrell gật đầu. “Buồn cười thay. Không thể nào mà ông biết được là có người đang gặp rắc rối ở Overlook... điện thoại thì chắc chắn hết hoạt động rồi. Nhưng tôi vẫn tin ông. Đôi khi tôi cũng có linh cảm này nọ.”

Hallorann gật đầu. “Đôi khi tôi cũng thế.”

“Ừ. Tôi biết ông cũng vậy. Nhưng ông nhớ cẩn thận.”

“Chắc rồi.”

Cottrell biến mất vào trong cái miền mờ mịt đầy gió rít cùng một lần vẫy tay cuối, chiếc mũ kỹ sư vẫn hiên ngang nằm trên đầu anh. Hallorann lại khởi hành, những sợi xích quật vào lớp tuyết phủ trên đường, rốt cuộc cũng găm xuống đủ sâu để giúp chiếc Buick di chuyển. Đằng sau ông, Howard Cottrell nhấn một hồi còi cuối cùng với chiếc xe ủi tuyết để chúc may mắn, mặc dù như thế thực tình là không cần thiết; Hallorann có thể cảm thấy anh chúc mình may mắn rồi.

Ông thầm nghĩ, vậy là hai người có thị kiến trong một ngày, đó phải là một điềm tốt. Nhưng ông không tin vào các điềm báo, bất kể tốt hay xấu. Và gặp được hai người có khả năng thị kiến trong cùng một ngày (dù bình thường ông chẳng bao giờ gặp quá bốn hoặc năm người trong một năm) có thể không mang ý nghĩa gì hết. Cái cảm giác về sự kết thúc, một cảm giác

( giống như thể mọi thứ đang được chốt lại )

mà ông không thể định nghĩa được vẫn đeo đẳng bám lấy ông. Nó...

Chiếc Buick muốn trượt sang ngang tại một khúc cua gắt và Hallorann cẩn thận điều khiển nó, gần như không dám thở. Ông lại bật đài lên và nhạc của Aretha đang được phát, Aretha cũng được thôi. Ông sẵn sàng chia sẻ chiếc Hertz Buick của mình với bà ta bất cứ lúc nào.

Một cơn gió khác thúc vào xe, khiến nó rung chuyển và trượt loạn lên. Hallorann nguyền rủa và cúi người sát bánh lái hơn. Aretha kết thúc bài hát rồi phát thanh viên lại lên tiếng, nói với ông rằng lái xe hôm nay là một cách tự sát rất hiệu quả.

Hallorann ngắt đài.

Ông cuối cùng cũng đến được Sidewinder, mặc dù ông đã phải bỏ ra bốn tiếng rưỡi đi ngoài đường từ Estes Park tới đây. Khi ông đến Cao tốc Upland thì trời đã tối mịt, nhưng bão tuyết vẫn không có dấu hiệu ngớt. Đã hai lần ông phải dừng lại trước những đụn tuyết cao ngang mui xe và chờ cho mấy chiếc xe ủi tuyết đến đục xuyên qua. Tại một đụn tuyết, chiếc xe ủi sang đến bên làn đường của ông và đã có một pha suýt chết nữa xảy ra. Tay tài xế cứ thế vòng qua xe ông, không ra ngoài để trò chuyện, nhưng hắn vẫn giơ ngón tay làm một trong hai dấu mà tất cả các công dân Mỹ trên mười tuổi đều nhận ra. Đó không phải là dấu hòa bình.

Có vẻ là ông càng đến gần Overlook, ham muốn phóng nhanh của ông càng trở nên mạnh mẽ. Ông nhận thấy mình liếc nhìn đồng hồ đeo tay gần như liên tục. Các cây kim như bay vù vù.

Mười phút sau khi đã rẽ lên Upland, ông phóng ngang qua hai tấm biển. Gió thốc đã thổi hết tuyết trên cả hai, thế nên ông có thể đọc được chúng. SIDEWINDER 16, biển đầu tiên đề. Biển thứ hai ghi: CÁCH 12 DẶM PHÍA TRƯỚC ĐƯỜNG CẤM TRONG NHỮNG THÁNG MÙA ĐÔNG.

“Larry Durkin,” Hallorann lẩm bẩm một mình. Khuôn mặt đen căng cứng trong quầng sáng xanh mờ từ bảng điều khiển. Hiện giờ đang là sáu giờ mười. “Trạm xăng bên cạnh thư viện. Larry...”

Và đúng lúc ấy, ông bị táng một cú cật lực, bởi cái mùi cam cùng với luồng suy nghĩ, nặng nề và thù địch, đằng đằng sát khí:

( CÚT RA KHỎI ĐÂY THẰNG MỌI ĐEN BẨN TƯỞI ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ VIỆC CỦA MÀY THẰNG MỌI ĐEN QUAY ĐẦU LẠI QUAY ĐẦU LẠI KHÔNG LÀ BỌN TAO SẼ GIẾT MÀY TREO CỔ MÀY LÊN MỘT CÀNH CÂY ĐỒ MỌI ĐEN CHÓ CHẾT VÀ SAU ĐÓ ĐỐT XÁC BỌN TAO XỬ LÝ LŨ MỌI NHU THẾ ĐẤY THẾ NÊN QUAY ĐẦU LẠI NGAY BÂY GIỜ ĐI )

Hallorann hét lên trong chiếc xe chật hẹp. Bức thông điệp không đến với ông dưới dạng lời nói mà theo một chuỗi những hình ảnh như đánh đố, đập vào trong đầu ông với lực cực mạnh. Ông buông tay ra khỏi vô lăng để xua đi những hình ảnh đấy.

Thế rồi chiếc xe đâm hông vào một taluy và nẩy trở ra, xoay nửa vòng rồi dừng lại. Các bánh xe phía sau vô dụng quay.

Hallorann gạt cần số sang chế độ đỗ, rồi lấy tay che mặt. Ông không hẳn đang khóc; những gì thoát ra khỏi miệng ông là một âm thanh hu-hu-hu không đều. Ngực ông căng lên. Ông biết rằng nếu tràng thông điệp đó mà xộc vào đầu ông trên một đoạn đường có mép vực, bất kể nằm ở bên nào, thì ông bây giờ hẳn đã chết ngắc rồi. Có lẽ đó chính là mục đích của nó. Và nó có thể sẽ lại tấn công ông lần nữa, vào bất cứ lúc nào. Ông sẽ phải phòng thủ trước nó. Ông được bao quanh bởi một thế lực đỏ rực mạnh mẽ vô cùng, có thể chính là ký ức. Ông phó mặc cho bản năng.

Ông bỏ tay ra khỏi mặt và thận trọng mở mắt ra. Không có gì. Nếu có thứ gì đó đang cố dọa ông lần nữa, thì nó cũng chẳng lọt qua được. Ông đã bế quan tỏa cảng.

Điều đó đã xảy đến với thằng bé à? Lạy Chúa, điều đó đã xảy đến với thằng bé à?

Và trong số các hình ảnh ấy, thứ khiến ông lấn cấn nhất là âm thanh thình thình nghèn nghẹt, như tiếng búa giã vào lớp pho mát dày. Thế nghĩa là gì?

( Lạy Chúa, đừng là thằng bé. Lạy Chúa, xin hãy làm ơn. )

Ông gạt cần, vào số nhỏ và dồn xăng cho động cơ từng chút một. Các bánh xe quay, ngưng, quay và lại ngưng. Chiếc Buick bắt đầu di chuyển, đèn pha yếu ớt chiếu xuyên qua lớp tuyết xoáy. Ông nhìn đồng hồ. Gần sáu giờ rưỡi. Ông bắt đầu cảm thấy đã rất muộn rồi.