← Quay lại trang sách

Chương 52 Wendy và Jack

Wendy đánh liều liếc ra sau vai thêm một lần nữa. Jack ở trên bậc thang thứ sáu, bám lấy lan can hệt như cô đang làm. Gã vẫn đang toét miệng cười, dòng máu sẫm chậm rãi rỉ ra qua nụ cười và chảy dọc xuống đường quai hàm. Gã nhe răng ra với cô.

“Tao sẽ đập nát não chúng mày. Đập nát bét hết ra.” Gã chật vật leo thêm một bậc thang nữa.

Cơn hoảng loạn thúc đẩy cô và cảm giác đau ở bên sườn thuyên giảm một chút. Cô kéo mình lên nhanh hết mức có thể, bất chấp cơn đau, cuống cuồng giật lấy lan can. Cô lên đến đầu cầu thang và liếc ra đằng sau.

Gã dường như khỏe thêm lên thay vì kiệt quệ đi. Gã chỉ còn cách đầu cầu thang bốn bậc, đo lường khoảng cách bằng cái vồ đánh bóng cầm bên tay trái trong khi tự kéo mình lên bằng tay phải.

“Ngay đằng sau mày này,” gã hồng hộc nói qua nụ cười bê bết máu, như thể đang đọc được suy nghĩ của cô. “Bây giờ thì ngay đằng sau mày rồi đây, đồ chó đẻ. Có quà cho mày này.”

Cô loạng choạng chạy dọc hành lang chính, bàn tay áp chặt đỡ mạn sườn.

Cửa một căn phòng bật mở và một người đàn ông đeo mặt nạ ma màu xanh lá cây thò ra. “Bữa tiệc tuyệt vời phết đấy nhỉ?” hắn hét vào mặt cô và kéo sợi dây sáp của một ống pháo tiệc. Một tiếng nổ bốp vang rền bất thình lình và bao nhiêu sợi ruy băng dạt khắp xung quanh cô. Người đàn ông đeo mặt nạ ma cười sằng sặc rồi đóng sầm cửa lại, quay trở vào phòng mình. Cô ngã tới trước, sõng soài trên thảm. Phần thân bên phải cô đau như muốn nổ tung và cô tuyệt vọng xua đi bóng tối bất tỉnh đang chực kéo đến. Cô loáng thoáng nghe tiếng cái thang máy lại hoạt động và bên dưới những ngón tay đang xòe rộng, cô có thể thấy hoa văn tấm thảm chừng như đang di chuyển, ngoằn ngoèo đong đưa và xoắn xuýt lại với nhau.

Cái vồ giáng xuống sau lưng và cô nhào tới trước, khóc nức nở. Ngoái ra sau vai, cô thấy Jack loạng choạng tiến tới, ngả nghiêng, vụt cái vồ xuống ngay trước khi gã ngã sầm lên thảm, phun một bãi máu tươi ra lớp vải dệt.

Đầu cái vồ đập thẳng xuống giữa hai xương bả vai cô và trong một thoáng, cơn đau tàn khốc đến mức cô chẳng làm được gì ngoài quằn người, bàn tay hết mở ra lại siết vào. Có gì đó trong người cô đã gãy - cô nghe thấy rất rõ và, suốt mấy tích tắc liền, nhận thức của cô đối với xung quanh như bị chặn lại, ù đi, như thể cô chỉ đang quan sát mọi thứ qua một dải băng gạc mờ đục.

Thế rồi ý thức được khôi phục đầy đủ, mang theo cả nỗi kinh hoàng và cơn đau.

Jack đang gắng sức nhổm dậy để hoàn tất công việc.

Wendy cố đứng lên và thấy đó là điều bất khả. Như thể cứ thử là lại có các luồng điện chạy tới lui khắp lưng. Cô bắt đầu bò đi theo kiểu bơi nghiêng. Jack đang bò đuổi theo cô, sử dụng cái vồ như một cây nạng hoặc gậy chống.

Cô ra đến góc cua hành lang và lôi mình vòng qua, dùng hai tay kéo lấy góc tường. Cô càng thêm phần hãi hùng - vậy mà cô đã tưởng mình không thể sợ hơn được nữa. Không thể nhìn thấy gã hay biết gã đang tiến gần đến mức nào thậm chí còn tồi tệ hơn gấp trăm lần. Cô bứt toạc từng nắm lông tuyết trên bề mặt tấm thảm sàn trong lúc kéo mình đi và phải đi hết phân nửa cái hành lang nhánh này thì cô mới nhận ra cánh cửa phòng ngủ đang mở toang.

( Danny! Ôi lạy Chúa )

Cô ép mình phải quỳ gối lên và sau đó cào cấu đưa người đứng dậy, ngón tay trượt trên tấm giấy dán tường bằng lụa. Móng tay cô cào lớp giấy ra thành nhiều dải nhỏ. Cô phớt lờ cơn đau và nửa bước, nửa lết qua ô cửa trong khi Jack ở đằng xa vừa đi vòng qua góc quanh và giờ bắt đầu lao tới chỗ cánh cửa mở, tựa vào cái vồ đánh bóng.

Cô chộp lấy mép tủ quần áo, dùng nó để chống người lên và túm lấy khung cửa.

Jack hét lên với cô, “Cấm mày đóng cánh cửa đó! Khốn kiếp, tao cấm mày đóng cánh cửa đó!”

Cô đóng sầm nó lại và cài chốt. Bàn tay trái cô điên cuồng lục lọi mớ đồ tạp nham trên tủ quần áo, huých mấy đồng xu lẻ rơi xuống sàn lăn khắp nơi. Tay cô túm được chùm chìa khóa ngay khi cái vồ rít gió vụt xuống cánh cửa, khiến nó rung lên bần bật trong khung. Đến lần thứ hai thì cô đút được chìa vào trong ổ khóa và vặn sang phải. Khi nghe thấy tiếng lẫy khóa chốt vào, Jack gào lên. cái vồ bổ rầm rầm xuống cửa một tràng dồn dập, khiến cho cô giật mình và bước lùi lại. Sao gã có thể làm được như thế với con dao cắm trên lưng cơ chứ? Gã kiếm đâu ra sức lực vậy? Cô muốn hét lên Tại sao anh chưa chết? với cánh của khóa.

Thay vào đó, cô quay lại. Cô và Danny sẽ phải đi vào buồng tắm trong phòng và khóa nốt cánh cửa đó lại, phòng trường hợp Jack thực sự phá được cửa phòng ngủ. Ý nghĩ trốn xuống qua thang máy phục vụ thoáng nảy ra trong tâm trí cô, nhưng rồi cô gạt đi. Danny đủ nhỏ để chui vừa vào trong đó, nhưng cô sẽ không thể kiểm soát được quá trình kéo dây. Có thể thằng bé sẽ rơi thẳng xuống đáy.

Phòng tắm sẽ phải là nơi cố thủ. Và nếu Jack lọt được vào trong đó...

Nhưng cô sẽ không cho phép mình nghĩ về chuyện ấy.

“Danny, cưng à, con sẽ phải thức dậy n...”

Nhưng cái giường trống trơn.

Khi nó bắt đầu ngủ say, cô đã đắp thêm chăn thường và chăn bông lên người nó. Bây giờ thì cả hai đã bị hất văng ra.

“Tao sẽ tóm được chúng mày!” Jack tru tréo. “Tao sẽ tóm được cả hai đứa chúng mày!” Cứ cách một từ là lại có thêm một cú vồ bổ xuống để nhấn mạnh, nhưng Wendy ngó lơ cả. Toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào chiếc giường trống.

“ Đi ra đây! Mở khóa cái của chết tiệt này ngay! ”

“Danny?” cô thì thầm.

Tất nhiên... khi Jack tấn công cô, mọi chuyện đã được truyền đến cho thằng bé - những cảm xúc bạo lực dường như luôn thế. Có lẽ nó thậm chí còn nhìn thấy toàn bộ sự việc trong một cơn ác mộng. Nó đang trốn.

Cô vụng về quỳ xuống, chịu đựng thêm một cơn đau nữa từ cái chân sưng vù đang chảy máu và nhìn dưới gầm giường. Không có gì ngoài bụi và đôi dép Jack đi trong phòng ngủ.

Jack gào thét tên cô và lần này, khi gã bổ cái vồ, một mảnh gỗ dài văng ra khỏi cửa và lạch cạch nẩy trên lớp ván gỗ cứng. Cú đập tiếp theo làm vang lên âm thanh rạn nứt sởn tóc gáy, như tiếng rìu bổ xuống củi khô dùng nhóm lửa. Cái đầu vồ đẫm máu, cũng rạn nứt và lõm đi, đập xuyên qua cái lỗ mới hình thành trên cánh cửa, được rút về, rồi lại bổ xuống, khiến cho những mảnh gỗ bắn khắp phòng.

Wendy nắm chân giường để kéo mình đứng lên và lò cò băng qua phòng đến tủ quần áo. Mấy chiếc xương sườn bị gãy đâm vào người, khiến cô rên rỉ.

"Danny?”

Cô cuống cuồng gạt mớ quần áo đang treo sang một bên một số món trượt khỏi móc treo và lòa xòa rơi xuống sàn nhà. Thằng bé không ở trong tủ quần áo.

Cô khập khiễng đi về phía phòng tắm và khi đến chỗ cánh cửa, cô liếc nhìn ra sau vai. cái vồ lại bổ xuyên qua, nới rộng cái lỗ, rồi một bàn tay xuất hiện, mò mẫm tìm chốt cài. Cô kinh hoàng trông thấy mình đã để chùm chìa khóa của Jack treo lủng lẳng trong ổ.

Bàn tay giật cái chốt qua và cùng lúc đó va trúng chùm chìa khóa. Chúng vui vẻ rung leng keng. Bàn tay đắc thắng thộp lấy chúng.

Cô nức nở đẩy mình vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại, vừa đúng lúc cánh cửa phòng ngủ bật mở và Jack lao qua đó, rống lên.

Wendy cài chốt và vặn khóa lò xo, tuyệt vọng nhìn ngó xung quanh. Phòng tắm trống trơn. Danny cũng không ở đây. Và khi cô nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi bê bết máu của chính mình trong chiếc gương tủ thuốc, cô lấy làm vui mừng. Cô nghĩ trẻ con không nên chứng kiến những cuộc cãi vã nho nhỏ của bố mẹ chúng. Và có lẽ cái thứ hiện đang hoành hành trong phòng ngủ, lật đổ và đập vỡ mọi thứ, rồi sẽ sụp ngã trước khi nó có thể đuổi theo con trai cô. Cô thầm nghĩ rằng có thể mình sẽ gây thêm được thiệt hại cho thứ đó... thậm chí còn giết được nó không chừng.

Mắt cô lướt nhanh trên bề mặt những món đồ sứ sản xuất công nghiệp ở trong phòng tắm, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Có một bánh xà phòng, nhưng dù bọc nó trong một chiếc khăn tắm thì cô nghĩ nó cũng chẳng đủ gây sát thương. Mọi thứ khác đều đã bị chốt chặt xuống sàn. Chúa ơi, chẳng lẽ cô không làm được gì ư?

Bên kia cánh cửa, tiếng phá hủy man dại cứ vang lên liên hồi, kèm theo những tiếng hò hét lè nhè rằng họ sẽ phải “chịu phạt” và “trả giá cho những gì họ đã gây ra cho gã”. Gã sẽ “cho họ thấy ai là chủ”. Họ là “lũ chó vô dụng”, cả hai người.

Có tiếng thụp khi máy hát của cô bị lật nhào, một tiếng xoảng trống rỗng khi chiếc ti vi cũ bị đập vỡ, tiếng leng keng của kính cửa sổ, theo sau là một làn gió lạnh tràn vào từ dưới khe cửa phòng tắm. Một tiếng uỵch đùng đục vang lên khi đệm bị xé toạc trên cái giường đôi nơi họ đã ngủ cùng nhau, hông kề hông. Những tiếng thình thình khi Jack đập về bừa bãi vào tường.

Mặc dù vậy, cái giọng tru tréo, lảm nhảm, cục cằn đó chẳng có nét gì của Jack-thật cả. Nó luân phiên thay đổi, giữa tông thở than tự thương hại và tiếng la hét lồng lộn khủng khiếp; nó làm cho cô lạnh gáy nhớ đến những tiếng hét đôi khi phát ra ở khoa lão ở bệnh viện cô hay đến làm trong các mùa hè hồi cấp ba. Loạn trí tuổi già. Jack không còn ở ngoài đó nữa. Cô đang nghe thấy giọng nói điên cuồng, lảm nhảm của chính Overlook.

cái vồ đập vào cửa phòng tắm, thúc tung khỏi tấm ván mỏng một mảng khổng lồ. Nửa khuôn mặt điên cuồng và kích động nhìn chằm chằm cô. Miệng và má và cổ họng dính đầy máu, con mắt duy nhất cô nhìn thấy thì tí hin, hau háu, long sòng sọc.

“Không còn nơi nào để chạy nữa rồi, đồ đĩ,” nó phì phò với cô qua nụ cười. cái vồ lại giáng xuống, thúc các mảnh dằm gỗ văng vào trong bồn tắm và bắn lên mặt gương phản chiếu của cái tủ thuốc...

( !!Tủ thuốc!! )

Cô quay ngoắt lại mở tung cánh cửa gương, một tiếng kêu rên rỉ tuyệt vọng bật ra cơn đau tạm thời bị lãng quên. Cô bắt đầu lục lọi những thứ chứa bên trong nó. Đằng sau cô, cái giọng khàn kia rống lên, “Tao đến đây! Tao đến đây, đồ con lợn!” Nó điên cuồng phá hủy cánh cửa như một cỗ máy.

Chai lọ rơi xuống trước những ngón tay cuống quýt dò tìm của cô - xi rô ho, Vaseline, dầu gội đầu Clairol Herbal Essences, ôxy già, benzocaine - chúng rơi vào bồn rửa và vỡ tan.

Bàn tay cô nắm lấy hộp đựng dao lam, vừa đúng lúc cô lại nghe thấy tiếng cái bàn tay kia, dò dẫm tìm chốt cài và khóa lò xo.

Cô kéo một lưỡi dao lam ra, lóng ngóng cầm nó, hổn hển thở từng hơi khò khè. Cô cứa phải đốt ngón cái. Cô quay ngoắt lại và chém vào bàn tay kia, bấy giờ đã vặn được khóa và hiện đang dò dẫm tìm chốt.

Jack hét lên. Bàn tay kia giật lại.

Cô thở hồng hộc, giữ lưỡi dao lam giữa ngón tay cái và ngón trỏ, đợi gã thử lần nữa. Gã thử, cô chém. Gã lại hét lên, cố gắng chụp lấy bàn tay cô và cô lại chém gã. Lưỡi dao lam lật trong tay cô, cứa phải cô lần nữa rồi rơi xuống sàn nhà cạnh bồn cầu.

Wendy lấy một lưỡi dao khác ra khỏi hộp và đợi.

Có chuyển động bên ngoài kia...

( ??bỏ đi à?? )

Và rồi một âm thanh vọng vào từ cửa sổ phòng ngủ. Tiếng động cơ. Một tiếng ro ro chói tai, như tiếng côn trùng.

Jack gầm lên giận dữ và rồi - phải, phải, cô tin chắc là thế - gã đang rời khỏi căn hộ dành cho người trông nom, đi xuyên qua đống đổ nát và bước ra hành lang.

( ?? Ai đó đang đến một kiểm lâm viên à hay Dick Hallorann?? )

“Ôi lạy Chúa,” cô ngắc ngứ lẩm bẩm qua cái miệng như đang nghẹn ứ những que gỗ gãy và mùn cưa cũ. “Ôi lạy Chúa, xin làm ơn.”

Bây giờ cô phải rời đi ngay, phải đi tìm con trai để họ có thể cùng nhau đối mặt nốt cơn ác mộng này. Cô đưa tay ra và mò mẫm sờ cái chốt. Cánh tay như rướn ra cả cây số. Cuối cùng cô cũng kéo được nó qua. Cô đẩy mở cửa, lảo đảo bước ra và bỗng dưng bị xâm chiếm bởi một nỗi đinh ninh kinh khủng, rằng Jack chỉ giả vờ rời đi, rằng gã đang mai phục cô.

Wendy nhìn ngó xung quanh. Căn phòng trống không, phòng khách cũng vậy. Những món đồ hỗn tạp, vỡ nát nằm lăn lóc khắp nơi.

Tủ quần áo thì sao? Trống rỗng.

Rồi những mảng xám mềm mại bắt đầu trùm lên cô và cô ngã xuống tấm đệm mà Jack đã rút toạc khỏi giường, gần như bất tỉnh.