Chương 53 Hallorann bị hạ gục
Hallorann ra được đến chỗ chiếc xe trượt tuyết bị lật cùng lúc, cách đó hai cây rưỡi, Wendy đang kéo mình qua góc quanh và vào trong hành lang nhánh dẫn đến căn hộ cho người trông nom.
Thứ ông muốn không phải là chiếc xe trượt tuyết mà là bình xăng buộc phía sau bằng một cặp dây đai đàn hồi. Hai bàn tay ông, bấy giờ vẫn đeo đôi găng màu xanh của Howard Cottrell, nắm lấy sợi dây trên cùng và kéo nó ra trong khi con sư tử cây cảnh gầm rú đằng sau lưng - một âm thanh nghe như thể vang lên trong đầu ông hơn là ở không gian bên ngoài. Một cú quật thô bạo, đầy gai giáng vào chân trái ông, làm cho đầu gối rung lên vì cơn đau sinh ra từ một cú vặn mà khớp lẽ ra không bao giờ biết đến. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi hàm răng nghiến chặt của Hallorann. Nó sẽ ra đòn kết liễu bất cứ lúc nào thôi, khi đã chán chơi đùa với ông.
Ông mò mẫm cái dây ràng thứ hai. Máu lớp nhớp chảy vào mắt ông.
( Grào! Vụt! )
Cú đó cào ngang mông ông, suýt làm ông ngã lăn ra khỏi chiếc xe trượt tuyết lần nữa. Ông ghì lấy nó như chính mạng mình - không hề cường điệu.
Thế rồi ông tháo được sợi dây thứ hai. Ông ôm chặt cái bình xăng vào người khi con sư tử lại tấn công, lật ông ngửa ra. Ông lại nhìn thấy nó, chỉ là một cái bóng trong miền tăm tối tuyết rơi, một nỗi kinh hoàng hệt như tượng quái vật máng xối biết di động. Hallorann vặn nắp bình trong khi cái bóng di động rình rập ông, đá tung lên những cụm tuyết. Đúng lúc nó nhào tới lần nữa thì cái nắp bật tung, phả ra mùi xăng hăng nồng.
Hallorann quỳ gối và khi nó lao về phía ông, thân người áp sát đất phóng đi cực kỳ nhanh nhẹn, ông hất xăng lên nó.
Một tiếng rít, khạc nhổ vang lên và nó lui lại.
“Xăng đấy!” Hallorann hét, giọng ông the thé và run rẩy. “Mày sẽ sáng nhất đêm nay, cưng à! Ngấm cho đã đi!”
Con sư tử lại lao vào ông, vẫn giận dữ phun phì phì. Hallorann lại tạt xăng lên người nó nhưng lần này thì con sư tử không chùn bước. Nó lao tới trước. Hallorann cảm nhận được hơn là nhìn thấy, rằng cái đầu nó hướng tới mặt mình và ông ngả người về phía sau, hơi tránh được nó. Tuy nhiên, con sư tử vẫn quẹt qua lồng ngực trên của Hallorann và một cơn đau bùng lên ở đó. Xăng ọc ạch sóng ra khỏi cái bình, bấy giờ vẫn đang trong tay ông, giội ướt đẫm bàn tay cùng cánh tay phải ông, lạnh buốt như chính cái chết.
Ông giờ đang nằm ngửa trong tư thế thiên thần tuyết, cách về bên phải chiếc xe trượt tuyết khoảng mười bước. Con sư tử đang khè lù lù bên trái ông, lại tiếp tục áp sát. Hallorann cảm giác như mình có thể thấy đuôi nó giần giật.
Ông giật chiếc găng tay của Cottrell ra khỏi bàn tay phải, nếm thấy vị len ướt nhẹp cùng xăng. Ông xé gấu chiếc áo parka và thọc tay vào trong túi quần. Ở trong đó, cùng với chìa khóa và mớ tiền lẻ, là một chiếc bật lửa Zippo cũ đã rất tã. Ông đã mua nó ở Đức vào năm 1954. Có lần khớp bản lề bị hỏng nên ông đã gửi nó lại cho nhà máy Zippo và họ đã sửa nó miễn phí, đúng như trong quảng cáo.
Một dòng lũ suy nghĩ kinh hoàng thoáng tràn ngập tâm trí ông.
( Zippo thân mến chiếc bật lửa của tôi đã từng bị một con cá sấu nuốt rơi khỏi một chiếc máy bay bị thất lạc trong rãnh Thái Bình Dương cứu tôi khỏi một viên đạn của lính Đức trong Trận Ardennes Zippo thân mến nếu cái bật lửa khốn kiếp này mà không cháy thì con sư tử kia sẽ rút đầu tôi ra )
Cái bật lửa được lôi ra. Ông bật nắp. Con sư tử lao tới ông, một tiếng gầm như vải bị xé rách, ngón tay ông quẹt trên bánh răng đánh lửa, tia lửa, ngọn lửa ,
( bàn tay mình )
bàn tay ướt đẫm xăng của ông bất thình lình bốc cháy, ngọn lửa chạy dọc tay chiếc áo parka, không đau, chưa đau, con sư tử rụt lại trước ngọn đuốc đột nhiên bùng lên trước mặt, một bức tượng điêu khắc bằng cây cảnh gớm guốc bập bùng, với cặp mắt và một cái miệng, nó né đi, quá muộn.
Nhăn mặt vì đau đớn, Hallorann thọc cánh tay rực lửa vào bên hông cứng đầy gai của nó.
Ngay lập tức, cả con thú chìm trong lửa, một giàn thiêu nhảy chồm chồm, quằn quại trên tuyết. Nó rống lên vì giận dữ và đau đớn, trông như thể đang đuổi theo cái đuôi rực lửa của mình trong lúc chạy díc dắc ra xa Hallorann.
Ông thọc cánh tay mình sâu trong tuyết, dập tắt ngọn lửa, không thể rời mắt khỏi cơn quằn quại hấp hối của con sư tử cây cảnh dù chỉ trong tích tắc. Thế rồi, vừa thở hổn hển, ông vừa đứng dậy. Tay chiếc áo parka của Durkin dính đầy bồ hóng nhưng không bị cháy, còn bàn tay ông cũng có thể được mô tả tương tự. Bên dưới dốc cách chỗ ông đứng ba mươi mét, con sư tử cây cảnh đã trở thành một quả cầu lửa. Các tia lửa bốc lên trên trời bị gió cuốn phăng đi. Trong một khoảnh khắc, xương sườn và hộp sọ nó được khắc bằng ngọn lửa cam, thế rồi nó dường như sụp xuống, tan rã và vỡ thành nhiều đống cháy riêng.
( Đùng để tâm đến nó. Tiếp tục đi )
Ông nhặt bình xăng lên và chật vật lê đến bên chiếc xe trượt tuyết. Ý thức ông dường như đang chập chờn hết tỉnh lại mê, cung cấp cho ông các mẩu cắt cùng những đoạn phim gia đình ngắn, nhưng không bao giờ trình ra bức tranh ©We-love-ebook tổng thể. Trong một đợt tỉnh, ông nhận thức được mình kéo chiếc xe trượt tuyết xuống cho nó đứng thẳng trên cả hai bên ván trượt, sau đó ông ngồi lên nó, hụt hơi và không nhúc nhích gì được suốt mấy giây. Trong một đợt khác, ông đang gắn lại bình xăng, bấy giờ vẫn còn đầy phân nửa. Đầu ông đang nhức khủng khiếp vì khói xăng (cả phản ứng sau trận chiến với con sư tử cây cảnh nữa, ông đoán thế) và ông nhìn thấy cái lỗ tuyết đang bốc khói bên cạnh, nơi ông đã nôn, nhưng ông không thể nhớ được mình nôn khi nào.
Vì động cơ vẫn ấm, chiếc xe trượt tuyết khởi động ngay lập tức. Ông vặn tay ga không đều nên bắt đầu tiến tới trước với một loạt những cú giật muốn gãy cổ, khiến đầu ông đau dữ dội hơn. Mới đầu chiếc xe trượt tuyết đánh võng như say xỉn, nhưng nhờ ông đứng nhổm lên để thò mặt qua khỏi lớp kính chắn, ra làn gió mạnh buốt như kim châm và lạnh cắt da cắt thịt, ông đã xua được phần nào cơn mụ mẫm ra khỏi đầu. Ông vặn ga thêm nữa.
( Lũ thú cây cảnh còn lại đâu rồi? )
Ông không biết, nhưng ít nhất thì ông sẽ không bị đánh úp nữa.
Overlook lù lù hiện ra trước mặt ông, những ô cửa sổ sáng đèn tại tầng một hắt những hình chữ nhật màu vàng dài lên tuyết. Cánh cổng ở đầu đường dẫn vào bị khóa và ông xuống xe sau khi cảnh giác nhìn ngó xung quanh, cầu nguyện rằng mình đã không đánh mất chìa khóa trong lúc rút chiếc bật lửa ra khỏi túi... không, chúng vẫn còn ở đó. Ông lựa tìm chìa trong ánh đèn pha sáng rực do chiếc xe trượt tuyết chiếu ra. Ông tìm được đúng chìa và mở ổ khóa, để nó rơi xuống tuyết. Mới đầu ông đinh ninh mình sẽ chẳng đẩy nổi cánh cổng; ông điên cuồng đào chỗ tuyết xung quanh nó, phớt lờ cơn đau như búa bổ trong đầu cùng với nỗi sợ một trong những con sư tử còn lại có thể lẻn đến phía sau lưng. Ông kéo cánh cổng tách khỏi cột trụ được nửa mét, lách người vào khoảng trống và đẩy. Ông làm cho nó nhích được thêm nửa mét nữa, đủ chỗ cho chiếc xe trượt tuyết, đoạn lách xe qua.
Ông bắt đầu nhận thấy có chuyển động trong bóng tối phía trước mình. Lũ thú cây cảnh, tất cả bọn chúng, đang túm tụm dưới chân các bậc thang của Overlook, bảo vệ lối vào, cũng là lối thoát ra. Lũ sư tử tuần quanh. Con chó đứng với cặp chân trước đặt trên bậc đầu tiên.
Hallorann vặn mạnh tay ga và chiếc xe trượt tuyết chỗm tới, thổi tuyết bốc tung lên phía sau. Trong khu nhà người trông nom, đầu Jack Torrance quay ngoắt lại khi nghe thấy tiếng ro ro chói tai giống như ong vò vẽ của cái động cơ đang đến gần và bất chợt cất bước lê chân trở lại hành lang. Con chó đẻ kia bây giờ không quan trọng nữa. Con chó đẻ kia có thể đợi được. Bây giờ đến lượt lão mọi đen bẩn thỉu này. Lão mọi đen bẩn thỉu, phiền nhiễu, toàn chõ mũi vào những việc không liên quan đến mình này. Đầu tiên là lão và sau đó là con trai gã. Gã sẽ cho chúng thấy. Gã sẽ cho chúng thấy rằng… rằng gã... rằng gã có tố chất làm quản lý .
Bên ngoài, chiếc xe trượt tuyết phóng đi mỗi lúc một nhanh. Khách sạn như thể xộc về phía nó. Tuyết bay vào mặt Hallorann. Ánh sáng đèn pha chói lóa đang áp sát soi rọi khuôn mặt con chó chăn cừu cây cảnh, đôi mắt trống rỗng và vô hồn của nó.
Thế rồi nó rút đi chỗ khác, để chừa ra một khoảng hở. Hallorann giật tay lái chiếc xe trượt tuyết bằng toàn bộ chỗ sức lực còn sót lại và chiếc xe quành lại theo một cung hình bán nguyệt rất gấp, hất tung lên hàng bao đám mây tuyết, chực lật nhào. Phần đuôi xe đập vào chân bậc thang dẫn lên hiên nhà và nẩy ngược ra. Chỉ trong nháy mắt, Hallorann đã xuống xe và leo lên các bậc thang. Ông trượt chân, ngã xuống, đứng dậy. Sát sau lưng, con chó đang gầm gừ - một lần nữa chỉ vang lên trong đầu ông. Có gì đó cào rách vai chiếc áo parka, thế rồi ông đã ở trên hiên nhà, đứng trong lối đi hẹp mà Jack đã đào xuyên qua tuyết, an toàn. Bọn thú quá lớn để lọt vào đây.
Ông đến cánh cửa đôi lớn dẫn vào đại sảnh và lại lục lọi tìm chìa khóa. Trong lúc lấy chìa, ông thử vặn tay nắm cửa và nó xoay nhẹ nhàng. Ông đẩy cửa vào.
“Danny!” ông khàn giọng gào lên. “ Danny, cháu đang ở đâu thế? ”
Đáp lời là sự im lặng.
Mắt ông đưa sang bên kia đại sảnh, đến chân cái cầu thang rộng và ông hả miệng thở hắt ra một tiếng. Tấm thảm bê bết máu. Có một mảnh áo choàng xơ màu hồng. Vệt máu dẫn lên cầu thang. Lan can cũng dính đầy máu.
“Ôi Chúa ơi,” ông lẩm bẩm và lại cất giọng. “ Danny! DANNY! ”
Sự im lặng của khách sạn như chế nhạo ông với những vọng âm nghe như có như không, đầy ranh mãnh và cạnh khóe.
( Danny? Ai là Danny? Có ai ở đây biết Danny? Danny, Danny, ai giữ Danny? Có ai muốn chơi trò tìm Danny? Bịt mắt bắt Danny? Thằng da đen này, cút khỏi đây đi. Không ai ở đây biết mặt mũi Danny. )
Chúa ơi, có phải ông đã vượt qua bao chuyện để rồi vẫn đến quá muộn màng không? Phải chăng là sự đã rồi?
Ông phóng lên cầu thang, leo hai bậc một, rồi đứng trên đầu cầu thang tầng một. Vệt máu dẫn về phía căn hộ cho người trông nom. Nỗi kinh hoàng len lỏi thẩm thấu vào tĩnh mạch và não ông trong khi ông bắt đầu bước về phía cái hành lang nhánh. Lũ thú cây cảnh đã tệ lắm rồi, nhưng điều này còn tồi tệ hơn. Trong thâm tâm, ông đã hình thành một niềm tin vững chắc về những gì mình sẽ thấy khi ra đến chỗ đó.
Ông chẳng ham hố gì chuyện nhanh nhanh chóng chóng chứng kiến cảnh ấy cả.
Jack trốn trong thang máy khi Hallorann đi lên cầu thang. Bây giờ thì gã rón rén lẻn đến đằng sau cái nhân vật mặc chiếc áo parka phủ đầy tuyết, một bóng ma máu chảy ròng ròng với nụ cười trên mặt. Cái vồ đánh bóng giương cao hết mức cơn đau tàn khốc, xé da xé thịt sau lưng gã
( ??con chó đẻ đấy đâm trúng mình à không thể nhớ nổi?? )
cho phép.
“Thằng da đen,” gã thì thầm. “Tao sẽ dạy mày chừa tật đi chõ mũi vào việc người khác.”
Hallorann nghe thấy tiếng thì thầm bèn dợm quay lại, dọm tránh đi, cái vồ đánh bóng rít gió giáng xuống. Mũ chiếc áo parka đỡ cú đánh, nhưng không đủ. Một quả tên lửa phát nổ trong đầu ông, để lại một dải sao lấp lánh... và rồi không còn gì nữa.
Ông lảo đảo dựa người vào lớp lụa dán tường và Jack lại đánh ông, lần này vụt ngang cái vồ đánh bóng, làm vỡ xương gò má Hallorann và gần hết răng ở quai hàm trái của ông. Ông ngã oặt xuống.
“Được rồi,” Jack thì thầm. “Thề có Chúa, được rồi.” Danny đâu? Gã có việc cần làm với thằng con trai tự ý vào phòng người khác kia.
Ba phút sau cửa thang máy mở đánh rầm trên tầng ba tối om. Chỉ có một mình Jack Torrance ở trong đó. Buồng thang đã dừng lại khi mới lên được phân nửa khung cửa và gã phải tự nâng mình lên hành lang, ngó ngoáy đầy đau đớn như một kẻ tàn tật. Gã kéo cái vồ đánh bóng vỡ nát theo sau. Bên ngoài mái hiên, gió hú hét gầm gào. Đôi mắt của Jack điên cuồng đảo trong hốc. Máu và hoa giấy vương trên tóc gã.
Con trai gã ở trên này, ở đâu đó trên này. Gã có thể cảm nhận được điều đó. Nếu cứ để mặc, ai mà biết được nó sẽ làm gì: vẽ bậy lên lớp lụa dán tường đắt đỏ với mớ bút màu của mình, làm hỏng đồ đạc, đập vỡ cửa sổ. Nó là một kẻ dối trá và lừa gạt và nó sẽ phải bị trừng phạt... thật nghiêm khắc.
Jack Torrance chật vật đứng dậy.
“Danny?” gã gọi.“Danny, con ra đây một phút được không? Con đã phạm lỗi và bố muốn con đến chịu phạt như một người đàn ông. Danny? Danny! ”