Chương 58 Hồi kết / Mùa hè
Sau khi đã kiểm tra xong các suất rau trộn của cậu học việc và ngó qua chỗ đậu nướng nhà làm họ dùng cho món khai vị trong tuần này, Hallorann cởi tạp dề, treo nó lên một cái móc và lẻn ra đằng cửa sau. Chắc ông có tầm bốn mươi lăm phút trước khi phải thật sự dốc sức chuẩn bị bữa tối.
Nơi này tên là Quán trọ Red Arrow, nó nằm sâu tít trong vùng núi phía Tây Maine, cách thị trấn Rangely năm mươi cây số. Hallorann thầm nghĩ đây là một công việc ngon lành. Làm không quá nặng nhọc, tiền boa hậu hĩnh và cho đến nay vẫn chưa có một món ăn nào bị gửi trả lại. Qua gần nửa mùa hoạt động rồi mà được như thế thì không tệ chút nào.
Ông luồn lách qua giữa quầy rượu ngoài trời và cái hồ bơi (mặc dù ông chẳng tài nào hiểu nổi tại sao người ta muốn sử dụng hồ bơi khi đã có sẵn một cái hồ tự nhiên ngay đấy), băng qua một bãi cỏ nơi nhóm bốn người nọ đang chơi bóng vồ và cười đùa, rồi leo lên đỉnh một gò đất thoải. Nơi đây được thông chiếm đóng, gió thổi qua chúng xào xạc dễ chịu, mang theo mùi thơm của gỗ linh sam và nhựa ngọt.
Ở phía bên kia, mấy gian nhà gỗ nhỏ nhìn ra hồ được kín đáo dụng giữa những tán cây. Gian nhà cuối là đẹp nhất, Hallorann đã đặt trước nó cho một nhóm hai người từ tận tháng Tư, khi ông mới xin được công việc này.
Người phụ nữ đang ngồi ngoài hiên trên ghế bập bênh, trong tay là một cuốn sách. Lại một lần nữa, Hallorann lấy làm ấn tượng trước sự thay đổi của cô. Một phần ở cái cách cô ngồi cứng nhắc, gần như trang trọng, bất chấp khung cảnh thoải mái thân mật xung quanh - dĩ nhiên đó là do cái nẹp lưng rồi. Cô đã bị vỡ một đốt sống và gãy ba xương sườn, cũng như bị một số thương tổn nội tạng. Lưng là thứ lành chậm nhất, cô vẫn đeo nẹp... bởi thế nên mới có cái tư thế nghiêm trang kia. Nhưng sự thay đổi không dừng lại ở đó. Trông cô già hơn, vẻ tươi cười đã phần nào biến mất khỏi khuôn mặt. Bây giờ, khi cô ngồi đọc sách, Hallorann thấy cô sở hữu một nét đẹp trang nghiêm vắng bóng trong cái ngày ông lần đầu gặp cô, tầm chín tháng trước. Hồi ấy, cô chủ yếu vẫn như thiếu nữ. Bây giờ thì cô đã trở thành một phụ nữ, một con người từng bị lôi đi lòng vòng sang đến vùng tối của mặt trăng để rồi khi quay trở về đã có thể tự vực dậy lại bản thân. Nhưng Hallorann thầm nghĩ rằng tấm thân được vực dậy lại ấy sẽ không bao giờ còn giống như cũ. Cả đời này cũng không.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ông và ngước lên nhìn, đóng quyển sách lại. “Dick! Chào anh!” Cô dợm đứng dậy và một cái cau mày vì đau thoáng lướt qua mặt cô.
“Không, đừng đứng dậy,” ông nói. “Nếu không phải ở dạ tiệc nơ trắng áo đuôi tôm thì tôi không câu nệ lễ tiết gì đâu.”
Cô mỉm cười khi ông bước lên các bậc thang và ngồi xuống cạnh cô trên hiên nhà.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Khá ổn,” ông thừa nhận. “Tối nay cô thử món tôm đi. Cô sẽ thích nó đấy.”
“Được rồi.”
“Danny đang ở đâu thế?”
“Ngay dưới đó.” Cô chỉ và Hallorann thấy một hình hài nhỏ bé ngồi ở cuối bến cầu. Nó mặc quần bò xắn lên đến đầu gối với áo kẻ sọc đỏ. Xa xa trên mặt nước phẳng lặng, một chiếc phao câu nổi lên. Thỉnh thoảng Danny kéo nó vào, kiểm tra cục chỉ và móc câu bên dưới, rồi lại quăng nó ra xa.
“Nó rám nắng hơn rồi,” Hallorann nói.
“Vâng. Rám nắng đi nhiều.” Cô nhìn nó đầy âu yếm.
Ông lấy một điếu thuốc lá ra, gõ gõ, châm lửa hút. Làn khói lười nhác trôi đi trong buổi chiều đầy nắng. “Thế còn những giấc mơ mà nó cứ gặp phải thì sao?”
“Đỡ hơn rồi,” Wendy nói. “Tuần này chỉ bị một lần thôi. Hồi trước là hằng đêm, đôi khi tận hai ba lần. Những vụ nổ. Đám cây cảnh. Và nhất là... anh biết đấy.”
“Vâng. Nó sẽ ổn thôi, Wendy.”
Cô nhìn ông. “Thật thế ư? Tôi không biết nữa.”
Hallorann gật đầu. “Cô và nó đang hồi phục rồi. Có thể là khác xưa, nhưng vẫn ổn cả. Không còn như trước, cả hai mẹ con cô, nhưng như thế không hẳn là xấu.”
Họ im lặng hồi lâu, Wendy đong đưa chiếc ghế bập bênh tới lui một chút, Hallorann thì gác chân lên lan can hiên, hút thuốc. Một cơn gió nhẹ xuất hiện, bí mật luồn lách qua những cây thông nhưng gần như chẳng khiến cho mái tóc Wendy lay động. Cô đã cắt ngắn nó.
“Tôi đã quyết định sẽ chấp nhận lời đề nghị của Al - ông Shockley,” cô nói.
Hallorann gật đầu. “Nghe có vẻ là một công việc tốt. Một thứ cô có thể cảm thấy hứng thú khi làm. Khi nào thì cô bắt đầu?”
“Ngay sau ngày lễ Lao động. Khi tôi và Danny rời khỏi đây, chúng tôi sẽ đến Maryland để tìm chỗ ở. Thứ thuyết phục tôi thực chất là cuốn sách quảng cáo của Phòng Thương mại đấy, anh biết không. Nơi đó có vẻ là một thị trấn phù hợp để nuôi dạy một đứa trẻ. Và tôi muốn đi làm trở lại trước khi chúng tôi tiêu quá nhiều chỗ tiền bảo hiểm mà Jack để lại. Vẫn còn hơn bốn mươi ngàn đô. Đủ cho Danny học đại học và dư lại một khoản giúp nó có khởi đầu tốt đẹp trên đường đời, nếu được đầu tư đúng cách.”
Hallorann gật đầu. “Thế còn mẹ cô?”
Cô nhìn ông và mỉm cười yếu ớt. “Tôi nghĩ Maryland là đủ xa rồi.”
“Cô sẽ không quên bạn bè cũ đâu nhỉ?”
“Danny sẽ không cho tôi làm vậy đâu. Đi xuống gặp nó đi, nó đã chờ đợi cả ngày rồi đấy.”
“Vâng, tôi cũng vậy.” Ông đứng dậy và chỉnh thắt lưng bộ đồ đầu bếp trắng của mình. “Hai mẹ con cô sẽ ổn thôi,” ông nhắc lại. “Chẳng lẽ cô không cảm nhận được điều ấy ư?”
Cô ngước lên nhìn ông và lần này nụ cười của cô ấm áp hơn. “Có chứ,” cô nói. Cô nắm lấy bàn tay ông và hôn nó. “Đôi khi tôi nghĩ mình có cảm thấy.”
“Món tôm,” ông nói, đồng thời tiến ra các bậc thang. “Đừng quên.”
“Tôi sẽ không quên đâu.”
Ông bước dọc con đường dốc rải sỏi dẫn ra bến cầu, sau đó đi trên những tấm ván dãi dầu nắng mưa để đến đầu cầu, nơi Danny đang ngồi thò chân vào trong làn nước trong vắt. Phía xa, cái hồ trải rộng ra, phản chiếu lại những cây thông ven bờ. Địa hình quanh đây toàn đồi núi, nhưng những ngọn núi đã già rồi, bị thời gian bào cho tròn và khiêm nhường đi. Hallorann rất thích chúng.
“Bắt được nhiều không?” Hallorann nói, ngồi xuống cạnh nó. Ông cởi một chiếc giày, rồi đến chiếc còn lại. Cùng một tiếng thở dài, ông thò đôi chân nóng nực xuống dòng nước mát.
“Không ạ. Nhưng mới ban nãy cháu có một con đến rỉa mồi.”
“Sáng mai chúng ta sẽ thuê thuyền ra xa. Phải ra giữa hồ nếu cháu muốn bắt một con cá ăn được, cậu trẻ ạ. Ở ngoài kia mới có cá lớn.”
“Lớn cỡ nào ạ?”
Hallorann nhún vai. “À... cá mập, cá cờ xanh, cá voi, đại loại thế.”
“Làm gì có con cá voi nào!”
“Cá voi xanh thì không có. Tất nhiên là không rồi. Những con ở đây to không quá hai lăm mét đâu. Cá voi hồng”
“Làm thế nào mà chúng đến được đây từ đại dương vậy ạ?”
Hallorann đặt một bàn tay lên xoa mái tóc vàng đo đỏ của thằng bé. “Chúng bơi ngược lên thượng nguồn, cậu trẻ ạ. Chúng làm vậy đấy.”
“Thật thế ạ?”
“Thật.”
Họ im lặng một lúc, nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, Hallorann chỉ ngẫm ngợi. Khi nhìn lại Danny, ông thấy đôi mắt nó đã ngân ngấn nước.
Ông choàng một cánh tay quanh nó và hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì ạ,” Danny thì thầm.
“Cháu đang nhớ bố, phải không?”
Danny gật đầu. “Bác lúc nào cũng biết.” Một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt phải và từ từ chảy xuống má.
“Chúng ta không thể giữ bất kỳ bí mật nào,” Hallorann đồng ý. “Đành chịu thôi.”
Danny nhìn cần câu và nói, “Đôi khi cháu ước mình mới là người bị tóm. Đó là lỗi của cháu. Tất cả đều là lỗi cháu.”
Hallorann nói, “Cháu không muốn nói đến chuyện này khi ở gần mẹ mình, đúng không?”
“Không. Mẹ muốn quên nó từng xảy ra. Cả bác cũng thế, nhưng...”
“Nhưng cháu không thể.”
“Không ạ.”
“Cháu có cần khóc không?”
Thằng bé cố gắng trả lời, nhưng lời lẽ đã bị nuốt chủng theo một tiếng nức nở. Nó dựa đầu vào vai Hallorann và khóc, nước mắt bây giờ tuôn thành hàng xuống mặt. Hallorann ôm nó và không nói gì cả. Ông biết thằng bé rồi sẽ còn phải rơi nước mắt thêm nhiều lần nữa, Danny may mắn là nó vẫn còn trẻ để có thể làm thế. Những giọt nước mắt chữa lành cũng chính là những giọt nước mắt làm ta bỏng và đau.
Khi thằng bé đã nguôi đi một chút, Hallorann nói, “Cháu rồi sẽ vượt qua được chuyện này thôi. Bây giờ thì cháu nghĩ mình không thể, nhưng rồi cháu sẽ làm được. Cháu có khả năng thị...”
“Cháu ước gì mình không có!” Danny nghẹn ngào, giọng nó vẫn khàn đặc vì nước mắt. “Cháu ước gì mình không có nó!”
“Nhưng cháu có nó,” Hallorann lặng lẽ nói. “Dù hay dỡ ra sao đi nữa. Cháu không có quyền quyết định, nhóc à. Nhưng phần tồi tệ nhất đã qua rồi. Cháu có thể sử dụng nó để nói chuyện với bác khi gặp khó khăn. Và nếu tình hình trở nên quá khó khăn, cháu chỉ cần gọi là bác sẽ đến.”
“Ngay cả khi cháu ở Maryland ạ?”
“Ngay cả ở đó.”
Họ im lặng, nhìn cái phao của Danny trôi lững lờ cách đầu cầu khoảng mười mét. Thế rồi Danny nói, khẽ khàng đến mức gần như không thể nghe thấy, “Bác sẽ là bạn cháu chứ?”
“Chừng nào cháu còn muốn có bác là bạn.”
Thằng bé ôm ghì lấy ông và Hallorann ôm lại nó.
“Danny? Cháu nghe bác này. Bác sẽ nói với cháu về chuyện này một lần duy nhất thôi, không lần nào như thế này nữa đâu. Có một số điều đáng lẽ không đứa bé sáu tuổi nào trên thế giới này cần biết cả, nhưng việc thế giới đáng lẽ phải ra sao và thực tế nó thế nào hiếm khi khớp nhau. Thế giới là một nơi tàn khốc, Danny à. Nó không quan tâm. Nó không ghét cháu và bác, nhưng nó cũng không yêu chúng ta. Có những điều khủng khiếp xảy ra trên thế giới, là những điều không ai có thể giải thích nổi. Người tốt phải chết bi thảm, đau đớn và khiến cho những người yêu thương họ bơ vơ trên đời. Đôi khi ta có cảm giác như chỉ bọn xấu mới có cuộc sống khỏe mạnh và thịnh vượng. Thế giới không yêu cháu, nhưng mẹ cháu thì có và bác cũng vậy. Cháu là một đứa bé ngoan. Cháu đau buồn vì chuyện bố cháu, khi cháu cảm thấy cần phải khóc vì những gì đã xảy đến với bố mình, cháu hãy vào trong một tủ quần áo hoặc chui xuống dưới chăn và khóc cho đến khi nỗi buồn một lần nữa lại trôi hết ra khỏi người. Đó là điều một đứa con trai ngoan phải làm. Nhưng hãy đảm bảo rằng cháu sẽ sống tiếp. Đó là công việc của cháu trong cái thế giới tàn khốc này, giữ cho tình yêu của cháu sống mãi và đảm bảo rằng mình sẽ sống tiếp, bất kể chuyện gì xảy ra. Xốc lại bản thân và cứ sống tiếp.”
“Vâng ạ,” Danny thì thầm. “Cháu sẽ lại đến thăm bác mùa hè năm sau nếu bác muốn... nếu bác không phiền. Mùa hè năm sau cháu sẽ lên bảy.”
“Và bác sẽ sáu mươi hai tuổi. Và bác sẽ ôm cho cháu phòi não ra ngoài tai. Nhưng hãy cứ đi qua hết một mùa hè đã rồi ta tính tiếp nhé.”
“Vâng ạ.” Nó nhìn Hallorann. “Bác Dick này?”
"Hử?”
“Còn lâu nữa bác mới chết, phải không ạ?”
“Bác chắc chắn không định tìm hiểu đâu. Cháu muốn biết à?”
“Không, thưa bác . Cháu...”
“Cháu có cá cắn câu kìa, nhóc.” Ông chỉ. Chiếc phao màu đỏ trắng đã chìm xuống dưới nước. Nó lại trồi lên bóng loáng, rồi lại chìm xuống lần nữa.
“A!” Danny nuốt nước bọt.
Wendy đã đi xuống và giờ nhập bọn với họ, đứng sau lưng Danny. “Là con gì thế?” cô hỏi. “Cá chó à?”
“Không, cô ạ,” Hallorann nói, “tôi tin đó là cá voi hồng.”
Đầu cần câu uốn cong. Danny kéo nó và một con cá dài, màu cầu vồng, thoáng hiện ra theo một vòng cung lấp loáng nắng, để rồi lại biến mất.
Danny cuống cuồng kéo câu, nuốt nước bọt.
“Giúp cháu với, bác Dick! Cháu tóm được nó rồi! Cháu tóm được nó rồi! Giúp cháu với!”
Hallorann cười phá lên. “Cháu tự làm được mà, anh bạn nhỏ ạ. Bác không biết nó là cá voi hồng hay cá hồi, nhưng thế là được rồi. Thế là rất được rồi.”
Ông vòng tay qua vai Danny và thằng bé kéo con cá vào, từng chút một. Wendy ngồi xuống phía bên kia Danny và ba người bọn họ ngồi ở đầu cầu dưới ánh mặt trời chiều.