← Quay lại trang sách

Chương 57 Thoát hiểm

Tiếng gầm rung chuyển toàn bộ mặt tiền khách sạn. Kính bắn lên tuyết lấp lánh như những viên kim cương lỏm chỏm. Con chó cây cảnh, nãy giờ đang sấn tới gần Danny và mẹ, bật lùi lại, đôi tai xanh lá cây loang lổ bóng tối bẹp ra, cái đuôi cụp vào giữa hai chân trong khi phần thân sau khốn khổ thụp xuống. Trong đầu, Hallorann nghe thấy nó sợ hãi rên rỉ, trộn lẫn với âm thanh đó là tiếng gào hoảng sợ, rối loạn của lũ mèo to xác. Ông gắng gượng đứng dậy để đến giúp hai người kia và ngay khi làm thế, ông trông thấy một điều thậm chí còn kinh khủng hơn tất cả những thứ khác: con thỏ cây cảnh, vẫn phủ đầy tuyết, đang điên cuồng thúc mình vào hàng rào mắt cáo ở phía bên kia sân chơi và tấm lưới thép bấy giờ đang leng keng phát lên một bản nhạc ác mộng, chẳng khác nào một cái đàn zither ma quái. Ngay cả từ đây, ông cũng có thể nghe thấy tiếng mớ cành cây đan sát cấu thành cơ thể nó kêu răng rắc và lạo xạo như xương gãy.

“Bác Dick! Bác Dick!” Danny kêu lên. Nó đang cố gắng đỡ mẹ mình, dìu cô đến chỗ chiếc xe trượt tuyết. Mớ quần áo nó đã mang ra cho cả hai nằm rải rác giữa nơi họ ngã và nơi họ hiện đứng. Hallorann đột nhiên nhận ra rằng người phụ nữ đang mặc quần áo ngủ, Danny không mặc áo khoác, trời thì đang âm mười mấy độ.

( lạy Chúa cô ta đi chân trần )

Ông chật vật lội tuyết quay trở lại, nhặt áo khoác của cô, ủng và áo khoác của Danny, mấy chiếc găng tay lẻ. Thế rồi ông chạy lại chỗ họ, thỉnh thoảng lại hụp sâu đến tận hông trong tuyết, phải loay hoay đào đường ra.

Wendy nhợt nhạt kinh khủng, bên cổ cô dính đầy máu đang đóng băng lại.

“Tôi không thể,” cô lẩm bẩm. Cô chỉ đang nửa tỉnh nửa mê. “Không, tôi... không thể. Xin lỗi nhé.”

Danny ngước lên nhìn Hallorann khẩn khoản.

“Sẽ ổn thôi,” Hallorann nói và ôm lấy cô. “Nào.”

Ba người bọn họ ra đến nơi chiếc xe trượt tuyết chết máy. Hallorann đưa người phụ nữ ngồi lên ghế hành khách và mặc áo khoác vào cho cô. Ông nhấc chân cô lên - chúng lạnh cóng nhưng chưa bị đông cứng - và mạnh tay chà xát chúng bằng áo khoác của Danny trước khi đi ủng vào cho cô. Khuôn mặt Wendy tái mét như thạch cao, mắt cô lim dim và đờ đẫn, nhưng cô đã bắt đầu run rẩy. Hallorann tin rằng đó là một dấu hiệu tốt.

Đằng sau họ, một chuỗi ba vụ nổ làm rung chuyển khách sạn. Những chớp sáng màu cam soi sáng tuyết.

Danny ghé miệng sát tai Hallorann và hét lên một cái gì đó.

“Gì cơ?”

“Cháu hỏi là bác có cần cái kia không?”

Thằng bé đang chỉ vào bình xăng đỏ nằm nghiêng trên tuyết.

“Chắc có đấy.”

Ông nhặt nó lên và lắc. Trong đó vẫn còn xăng, nhưng ông không xác định được còn bao nhiêu. Ông buộc cái bình vào đuôi chiếc xe trượt tuyết, lóng ngóng làm hỏng mấy lần mới gắn được bởi ngón tay ông đang tê đi. Phải đến lúc này ông mới nhận ra rằng mình đã đánh mất cặp găng tay của Howard Cottrell.

( nếu sống qua được vụ này tôi sẽ bảo em gái tôi đan cho anh cả chục đôi, howie ạ )

“Leo lên đi!” Hallorann hét lên với thằng bé.

Danny co rúm lại. “Chúng ta sẽ chết rét mất!”

“Chúng ta phải ghé qua kho dụng cụ! Có đồ trong đó... chăn... mấy thứ kiểu đó. Leo lên đằng sau mẹ cháu đi!”

Danny leo lên và Hallorann xoay đầu lại để có thể hét vào mặt Wendy.

“Cô Torrance! Bám chắc lấy tôi! Cô hiểu chứ? Bám chắc lấy! ”

Cô vòng tay quanh người ông và tựa má vào lưng ông. Hallorann khởi động chiếc xe trượt tuyết và nhẹ nhàng vặn ga để họ không bị giật khi lên đường. Người phụ nữ ôm lấy ông một cách hết sức yếu ớt, nếu cô ngả về phía sau, trọng lượng của cô sẽ khiến cả cô lẫn thằng bé ngã nhào.

Họ bắt đầu đi. Ông vòng chiếc xe trượt tuyết lại rồi họ tiến về phía Tây, đi song song với khách sạn. Hallorann lấn dần vào để đi vòng ra đằng sau nó, đến kho dụng cụ.

Trong giây lát, họ thoáng quan sát được rất rõ bên trong đại sảnh của Overlook. Ngọn lửa khí ga phóng xuyên qua mặt sàn vỡ nát trông như một ngọn nến sinh nhật khổng lồ, vàng rực ở tâm và quanh mép thì chập chờn xanh lét. Trong khoảnh khắc đó, nó dường như chỉ soi sáng chứ không phải phá hủy. Họ có thể nhìn thấy bàn tiếp tân với chuông bạc, những miếng đề can in hình thẻ tín dụng, máy tính tiền kiểu cuộn ngày xưa, những tấm thảm hoa văn nhỏ, ghế lưng cao, ghế thấp bọc vải lông ngựa. Danny có thể nhìn thấy chiếc sofa nhỏ bên lò sưởi nơi ba nữ tu từng ngồi hôm cả nhà họ lên đây - ngày đóng cửa. Nhưng đây mới là ngày đóng cửa thật sự.

Thế rồi chỗ tuyết trên hiên nhà che khuất tầm nhìn. Một lát sau họ đi sát mạn Tây khách sạn. Không gian vẫn đủ sáng để nhìn mà không cần đèn pha xe trượt tuyết. Cả hai tầng trên bây giờ đều đã rực cháy và hàng bao lưỡi lửa đuôi nheo bắn ra từ cửa sổ. Lớp sơn trắng lấp lánh đã bắt đầu đen đi và bong ra. Cặp cửa chớp từng che kín ô cửa sổ ngắm cảnh của Suite Tổng Thống - cặp cửa Jack đã cẩn thận chốt lại theo đúng chỉ dẫn vào giữa tháng Mười - giờ là mấy thanh gỗ rực lửa lủng lẳng, phơi bày bóng tối rộng lớn và tan nát đằng sau, giống như một cái miệng không răng đang há toang ra để nấc lên một tiếng hấp hối thầm lặng cuối cùng.

Wendy đã áp mặt vào lưng Hallorann để tránh gió, Danny cũng phải áp mặt vào lưng mẹ mình, bởi vậy mà Hallorann là người duy nhất nhìn thấy thứ cuối cùng kia, ông không bao giờ đả động đến nó. Ông có cảm tưởng mình trông thấy một hình thù tối tăm khổng lồ thoát ra từ cửa sổ của Suite Tổng Thống, che khuất bãi tuyết phía sau nó. Trong một thoáng, nó mang hình một con cá đuối khổng lồ, bệnh hoạn, rồi cơn gió như bắt được nó, xé rách và xẻ vụn nó như tờ giấy đen cũ. Nó vỡ tan thành từng mảnh, bị cuốn vào một luồng khói xoáy và một lúc sau thì biến mất, như thể chưa từng hiện diện. Nhưng trong mấy tích tắc ngắn ngủi ấy, khi nó quay cuồng đen kịt, nhảy múa như những đốm bụi ánh sáng âm bản, ông nhớ lại một chuyện từ thời thơ ấu... năm mươi năm trước, có thể lâu hơn. Ông và em trai đã tìm thấy một tổ ong vò vẽ khổng lồ ở phía Bắc trang trại gia đình. Nó nằm ken trong một cái hốc giữa mặt đất và gốc một cây già bị sét đánh. Em trai ông có một quả pháo cũ lớn nhét trong đai mũ, để dành từ tận ngày Độc lập. Thằng bé châm lửa và quẳng vào cái tổ. Nó đã phát nổ với một tiếng bùm lớn và một âm thanh ro ro giận dữ lớn dần - gần ngang một tiếng thét nhỏ - dâng lên từ cái tổ bị nổ. Họ đã vắt giò lên cổ chạy như ma đuổi. Theo một cách nào đó, Hallorann nghĩ đó đúng là ma thật. Và ngày hôm ấy, khi ngoái ra sau vai, như lúc này ông đang làm đây, cậu bé Hallorann đã thấy một đám mây lớn đen kịt toàn ong vò vẽ ùa lên trong bầu không khí nóng bỏng, cuộn vào nhau, tẽ ra, tìm kiếm kẻ đã gây chuyện với tổ ấm của mình, bất kể kẻ đó có là ai, để chúng - cái khối trí tuệ nhóm đơn nhất ấy - có thể đốt chết.

Thế rồi cái thứ trên bầu trời biến mất và rốt cuộc thì đó có thể chỉ là khói hoặc một mảng giấy dán tường lớn bay phần phật mà thôi, chỉ còn lại mỗi Overlook, một giàn thiêu rực lửa trong cổ họng gầm rú của màn đêm.

Trong chùm chìa khóa của ông có một chìa để mở khóa kho dụng cụ, nhưng Hallorann thấy không cần phải dùng đến nó. Cánh của chỉ khép hờ, ổ khóa mở toang, treo trên yếm khóa.

“Cháu không thể vào trong đó,” Danny thì thầm.

“Không sao đâu. Cháu ở lại với mẹ đi. Hồi trước có một đống chăn ngựa cũ. Chắc bây giờ bị mọt ăn hết cả rồi, nhưng thế vẫn tốt hơn là chết cóng. Cô Torrance, cô vẫn còn tỉnh đấy chứ?”

“Tôi không biết,” cái giọng uể oải trả lời. “Tôi nghĩ vậy.”

“Tốt. Tôi sẽ chỉ đi đúng một giây thôi.”

“Bác nhớ quay trở lại nhanh nhất có thể nhé,” Danny thì thầm. “Xin bác đấy.”

Hallorann gật đầu. Ông đã chiếu sẵn đèn pha vào cánh cửa và hiện đang thì thụp băng qua tuyết, hắt một cái bóng dài ra trước mặt mình. Ông đẩy mở cửa kho dụng cụ và bước vào trong. Những chiếc chăn ngựa vẫn nằm ở trong góc, bên cạnh bộ đồ chơi bóng cửa. Ông nhặt bốn chiếc lên - chúng có mùi mốc meo cũ kỹ và chắc chắn một điều là thời gian qua, lũ mọt đã được ăn bữa trưa miễn phí - thế rồi ông dừng lại.

Một cái vồ đánh bóng đã biến mất.

( Có phải đó là thứ hắn đã dùng để đánh mình không? )

Chà, việc ông bị đánh bằng thứ gì cũng chẳng quan trọng đâu, phải không? Dẫu vậy, ngón tay ông vẫn đưa lên một bên mặt và bắt đầu sờ mó cái bướu khổng lồ ở đó. Công trình nha khoa tốn hết sáu trăm đô đổ sông đổ bể chỉ bằng một cú đánh. Và rốt cuộc thì

( có khi hắn đã không đánh mình bằng một trong những cây vồ này đâu. Có khi một cây đã bị thất lạc. Hoặc mất cắp. Hoặc ai đó đã mang nó về làm vật lưu niệm. Rốt cuộc thì )

chuyện ấy không thực sự quan trọng. Sẽ không ai chơi bóng cửa ở đây vào mùa hè tới. Hoặc bất kỳ mùa hè nào trong tương lai gần.

Không, chuyện ấy không thực sự quan trọng, chỉ có điều nhìn những cái vô đặt trên giá bị thiếu mất một thành viên sao mà đầy mê hoặc. Ông thấy mình nghĩ đến tiếng bộp! rắn chắc của thớ gỗ khi cái đầu vồ đập vào quả bóng gỗ tròn. Một âm thanh tuyệt vời đậm chất mùa hè. Nhìn ngắm nó sượt qua

( xương. máu. )

sỏi. Nó gọi lên hình ảnh

( xương. máu. )

trà đá, xích đu trước hiên nhà, phụ nữ đội mũ nan trắng, tiếng muỗi vo ve và

( những đứa trẻ hư không chơi theo luật. )

tất cả những thứ như vậy. Chắc chắn rồi. Một trò chơi hay. Bây giờ đã hết mốt, nhưng... hay.

“Bác Dick?” Cái giọng nghe yếu ớt, hoảng hốt và, như ông cảm thấy, khá là khó chịu. “Bác ổn chứ, bác Dick? Bác ra đi. Cháu xin đấy!”

( “Hãy ra ngay đi thằng mọi đen ông chủ nhà mày đang gọi kìa.” )

Bàn tay ông siết chặt quanh cán một cái vồ, thích thú cảm giác nó mang lại.

( Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. )

Mắt ông trở nên vô hồn trong bóng tối chập chờn, rực lửa. Thật chứ, làm thế này là giúp đỡ cho cả hai người bọn họ. Cô ta đã bị đập tơi tả như thế... đau đớn... và phần lớn

( toàn bộ )

là lỗi của cái thằng nhãi chết tiệt đó. Chắc chắn rồi. Nó đã bỏ cho bố mình chết thiêu trong đó. Nếu ngẫm kỹ thì thế gần như là giết người rồi. Người ta gọi đó là tội giết cha. Khá là đồi bại.

“Anh Hallorann?” Giọng cô khẽ khàng, yếu ớt, mè nheo. Ông ta không thích nó.

“Bác Dick!” Thằng bé bây giờ đang nức nở, hãi hùng.

Hallorann rút cái vồ ra khỏi giá và quay về phía luồng ánh sáng trắng chiếu ra từ đèn pha xe trượt tuyết. Chân ông ta khập khiễng cạ trên các tấm ván sàn kho dụng cụ, giống như bàn chân một món đồ chơi dây cót đã được vặn cho chuyển động.

Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên nhìn cái vồ trên tay và với sự kinh hãi mỗi lúc một tăng, tự hỏi về điều ông vừa tính làm. Giết người ư? Có phải ông đã nghĩ đến việc giết người không?

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ tâm trí ông dường như tràn ngập một giọng nói giận dữ, yếu ớt hăm dọa:

( Làm đi! Làm đi, đồ mọi đen hèn nhát ẻo lả! Giết chúng! GIẾT CẢ HAI ĐỨA BỌN CHÚNG ĐI! )

Thế rồi ông quăng cái vồ ra đằng sau lưng cùng với một tiếng kêu khẽ, hãi hùng. Nó văng lạch cạch vào trong góc nơi hồi nãy đặt đám chăn cho ngựa, một trong hai đầu vồ chĩa về phía ông như một lời mời gọi tồi tệ khôn tả..

Ông bỏ chạy.

Danny bấy giờ đang ngồi trên ghế chiếc xe trượt tuyết còn Wendy thì yếu ớt ôm lấy nó. Mặt thằng bé loang loáng nước mắt, nó đang run rẩy như thể bị sốt rét. Giữa những lần răng gõ lập cập, nó nói, “Bác đã đi đâu thế? Mẹ con cháu sợ quá!”

“Sợ là đúng đấy,” Hallorann chậm rãi nói. “Ngay cả khi cái chỗ đó cháy rụi đến tận móng nhà, thì cũng chẳng bao giờ có chuyện bác lại gần nơi này trong vòng cả trăm cây nữa đâu. Đây, cô Torrance, quấn những thứ này quanh người đi. Tôi sẽ giúp. Cả cháu nữa, Danny. Quấn cho thành dân Ả Rập đi nào.”

Ông quấn hai cái chăn quanh Wendy, chỉnh một tấm cho thành mũ trùm che đầu cô và giúp Danny buộc chăn của nó lại để không bị rơi ra.

“Bây giờ thì bám cho chắc vào nhé,” ông nói. “Chúng ta còn cả một chặng đường dài phải đi, nhưng phần tồi tệ nhất đã qua rồi.”

Ông đi vòng qua kho dụng cụ và sau đó hướng chiếc xe trượt tuyết quay trở lại theo con đường cũ. Overlook bây giờ là một ngọn đuốc, rực sáng trên bầu trời. Đã có nhiều lỗ lớn khoét vào hai bên hông nó, bên trong là địa ngục đỏ rực, hết bừng lên rồi lại lắng xuống. Tuyết bị đun chảy ộc xuống máng xối cháy đen như những dòng thác nước bốc hơi nghi ngút.

Họ phóng ro ro dọc bãi cỏ trước khách sạn, đường đi được rọi soi sáng trưng. Những đụn tuyết ủng lên đỏ rực.

“Nhìn kìa!” Danny hét lên khi Hallorann đi chậm lại để lách qua cổng trước. Nó đang chỉ về phía sân chơi.

Lũ thú cây cảnh đều đang ở vị trí ban đầu, nhưng chúng xơ xác, đen thui, chảy sém. Những cành nhánh chết tạo thành một mạng lưới đan xen trơ trụi dưới ánh lửa, lá nhỏ rụng rải rác quanh chân chúng như cánh hoa rơi.

“Chúng đã chết rồi!” Danny hét lên với giọng đắc thắng cuồng loạn. “ Đã chết! Chúng đã chết rồi! ”

“Suỵt,” Wendy nói. “Ổn rồi, cưng à. Mọi chuyện ổn rồi.”

“Này, bác sĩ,” Hallorann nói. “Cùng đến nơi nào đó ấm áp thôi. Cháu sẵn sàng chưa?”

“Vâng,” Danny thì thầm. “Cháu đã sẵn sàng từ rất lâu rồi ạ...”

Hallorann nhích qua khe hở giữa cổng và cột trụ. Một chốc sau, họ đã bon bon trên đường, quay trở về Sidewinder. Tiếng động cơ xe trượt tuyết nhỏ dần cho đến khi chìm vào tiếng gió hú không ngừng. Chiếc xe xành xạch phóng qua đám cành nhánh cháy trụi của con thú cây cảnh, tạo thành một âm thanh vụn vỡ trầm thấp, thê lương. Ngọn lửa bập bùng lên xuống. Một lúc nào đó, sau khi tiếng động cơ xe trượt tuyết đã mất hẳn, mái của Overlook sụp đổ - đầu tiên là chái Tây, sau đó là chái Đông, vài giây sau là khu vực trung tâm. Một chùm khổng lồ những tia lửa cùng mảnh vụn rực cháy cuộn xoáy bốc lên trên màn đêm hú hét của mùa đông.

Một đám ván lợp bốc lửa cùng các tấm che khe nối nóng rực theo gió bay vào kho dụng cụ qua cánh cửa để mở.

Một lúc sau, kho dụng cụ cũng bắt đầu cháy.

Khi họ vẫn còn cách Sidewinder ba mươi cây, Hallorann dùng lại để đổ nốt chỗ xăng vào thùng xe trượt tuyết. Ông đang rất lo lắng về Wendy Torrance, xem chừng đang dần mê man. Vẫn còn phải đi rất xa.

“Bác Dick!” Danny thốt lên. Nó hiện đang đứng trên ghế, chỉ tay. “ Bác Dick, nhìn kìa! Nhìn kìa! ”

Tuyết đã ngừng rơi và một vầng trăng như đồng xu bạc ló ra qua những đám mây che. Ở phía trước, còn xa nhưng đang tiến về phía họ, đang leo lên một loạt các cung đường núi ngoằn ngoèo hình chữ S, là những quầng sáng như một chuỗi ngọc trai. Gió dịu đi một lúc và Hallorann nghe thấy tiếng gầm ro ro từ xa của các động cơ xe trượt tuyết.

Mười lăm phút sau, Hallorann, Danny và Wendy đã đến được với những quầng sáng ấy. Họ đã mang thêm quần áo, rượu mạnh và bác sĩ Edmonds.

Và bóng tối dài đằng đẳng đã kết thúc.