← Quay lại trang sách

Vân Đài

Vợ một ông chủ sự vô tuyến điện. Sinh ngày 29-Janvier-1908.

Quên quán ở Hà Nội.

Đã đăng thơ: Phụ nữ tân văn, Phong hoá, Ngày nay, Tinh hoa, Đàn bà.

.

Chọn thơ Vân Đài tôi phân vân quá. Bài nào cũng được. Không có gì sâu sắc. Vân Đài chỉ là một người chơi thơ. Nhưng lời thơ bao giờ cũng nhẹ nhàng, êm ái. Ít khi tiếng nam có vị ngọt ngào như thế. Ấy cũng vì Vân Đài ưa nói những gì rất mong manh, rất bình yên.

Những câu xôn xao nhất như:

Gió xuân đâu biết cho lòng thiếp

Ôm ấp bên mình thiếp mãi chi?

thì lại là những câu phỏng theo thơ Đường. Ai ngờ thơ Đường còn có thể gửi cho thơ Việt thời nay chút hương sắc dục.

Octobre – 1941

TIẾNG ĐÊM

Vườn trăng tha thướt cành in bóng

Từng giọt tàu tiêu điểm tiếng sương

Cỏ nép chân cây, cành rũ lá

Vài tia gió nhẹ rỡn hoa tường

Song thưa từng mảnh sáng trăng qua

Thức giấc tôi thầm lén bước ra

Rón rén lướt đi như gió thoảng

Sợ làm kinh động giấc mơ hoa.

Bên gốc tôi nghe có những lời

Rủ rỉ trong đám lá khô rơi

Tưởng hồn thu thảo trong khuya vắng

Rủ rỉ cùng hoa nói chuyện đời.

Lại thoảng tình hương ở các bông

Bay ra lan đượm khắp không trung;

Trong cơn ngây ngất say sưa ấy

Chợt động cành cây tiếng lá rung.

Tiếng gió lùa qua thức mộng chim

Phá tan hương khói giấc êm đềm

Lại thêm tiếng khánh chùa xa thẳm

Quen đến buồng tôi lúc nửa đêm.

(Đàn bà)