← Quay lại trang sách

ÔNG BỐ NUÔI CỐC YẾN SƠN

TRONG NHỮNG NĂM THÁNG ĐẠI TAI ĐẠI NẠN, những năm tháng mà con người tố giác, phản bội, chà đạp lẫn nhau, những năm tháng mà con người ai cũng co rúm lại, tự chui vào cái vỏ ốc để bảo vệ lấy thân mình, thì đạo đức và lương tâm, chính nghĩa và trung thành vẫn không hề bị phai mờ đi trong cuộc sống và cũng chẳng chìm đắm đi, mà nó vẫn được thể hiện ra trong các cách thức khác nhau. Ông Cốc Yến Sơn “Đại Binh phương bắc” thì “nhìn đời bằng cặp mắt say”. Vào cái năm Tần Thư Điển phái hữu, đội mũ sắt bị bắt đi tù cải tạo, Hồ Ngọc Âm bị quản chế lao động. Ông Cốc cũng đã sống nhiều ngày trong nỗi sợ hãi, lo lắng, vì ông là người chủ hôn cho cặp vợ chồng đen này. Nhưng về sau, sự thực chứng minh rằng, cả hai người của cặp vợ chồng đen ấy, đều là người hiểu lẽ đời, biết trọng lời hứa, không tố giác ông Cốc ra, nên cũng tránh được một lần tra khảo. Nếu không, ông Cốc Yến Sơn, chắc chắn bị khai trừ ra khỏi biên chế, khai trừ ra khỏi Đảng. Cũng vào cuối cái năm đó, một buổi tối, gió bấc hun hút thổi, tuyết bay ngập trời, không biết ông đã uống hay quá chén ở đâu trở về, đi ngang qua cửa nhà trọ Hồ Ký, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong nhà vọng ra:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!... Cứu tôi với... Tôi chết mất...

Tiếng rên rỉ nghe thảm thiết, khiến người nghe phải rợn da gà. Một ý nghĩ chợt thoáng chạy qua trong đầu ông: “Có lẽ cô Hồ Ngọc Âm, cái cô phú nông mới này sắp ở cữ mất rồi”. Ông lập tức bước lên thềm. Ông phủi tuyết trên chân, trên người mình, đẩy cửa. Cửa không cài then. Ông lần theo gian nhà hàng tối om, mới vào được tới gian phòng ngủ ngăn bằng ván, qua ánh đèn vàng khè, ông nhìn thấy Hồ Ngọc Âm bụng vượt quá mặt nằm trên giường, hai tay bấu chặt lấy thành giường, mặt đọng đầy những giọt mồ hôi to như đầu ngón tay, đau đồn đến gần như ngất xỉu đi. Điều đó làm ông Cốc Yến Sơn tỉnh rượu. Một người đàn ông như ông, từ xưa tới nay chưa bao giờ được chứng kiến cảnh này.

- Ngọc Âm, cô... cô sắp... cô sắp... phải không?

- Ôi chủ nhiệm Cốc... ân nhân... Bác đỡ con dậy một tý... Bác rót giùm con miếng nước... con uống...

Cốc Yến Sơn chợt rùng mình, người ớn lạnh, ông hối hận, đừng nên bước chân vào nhà này mới phải. Ông mò mẫm đi tìm bát rót nước cho Hồ Ngọc Âm uống. Hồ Ngọc Âm uống nước xong, lại nhờ ông lấy giúp cho chiếc khăn mặt lau mồ hôi. Hồ Ngọc Âm như người ngã xuống nước, sắp chết đuối, chợt trông thấy một mỏm đá, hai tay bíu chặt lấy Cốc Yến Sơn.

- Chủ nhiệm Cốc, đại ân nhân của con... Năm nay con băm ba rồi... Thai đầu khó đẻ...

Lúc này Cốc Yến Sơn cũng toát cả mồ hôi hột:

- Bác, bác đi gọi một bà đỡ nhé!

- Không! Không! Bác ơi... Không nên... không nên đâu bác ạ! Những người đàn bà ở thị trấn này, đã bao nhiêu lần nhổ nước bọt vào con rồi... Con sợ họ lắm... Bác giúp con, đằng nào thì con cũng sắp chết rồi, cả mẹ cả con đều chẳng sống nổi đâu... Mẹ ơi... Sao mẹ bỏ con lại trên đời để chịu khổ nhục thế này?...

- Ngọc Âm, thôi đừng khóc cháu... Đừng khóc cháu. Đừng có nói những lời vớ vẩn nữa. Nếu có đau, cháu kêu “Ôi chao”!

Cốc Yến Sơn, người “Đại Binh phương Bắc” ấy, bất chợt thấy lòng mình mềm yếu... tan nát. Trong con người ông chợt bùng lên một nguồn sức mạnh quật cường, quyết định gánh lấy cái gánh nặng cấp cứu cho cả mẹ lẫn con, không thể chối từ việc nghĩa. Mụ phú nông mới là cái gì, mặc mẹ chúng nó! Người xưa nói: Dù xây bảy cấp phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người. Quá lắm, ăn một trận phê phán, rồi bị xử lý về việc này là cùng chứ gì. Khi đã quyết, không còn gì cản ngăn được nữa.

- Ngọc Âm, Ngọc Âm, đừng có sợ... Nếu cháu đồng ý, để bác... để bác đỡ...

- Bác ơi... Đại ân nhân của cháu... Nếu những người nhà nước cử đến, đều là những người như bác, nhưng họ... Bác ơi, bác tốt quá, bác là Thanh Thiên (Bao Công) đại nhân của cháu... Có bác ở đây, chưa chừng, đêm nay cháu sẽ... qua được. Bác đi đun nước, nấu cho cháu một bát canh trứng... Từ sáng tới giờ, cháu chưa có tý gì vào bụng... Cháu nghe người ta nói, khi ở cữ, phải ăn, phải ăn, ăn no, mới có sức...

Giống như khi nghe thấy mệnh lệnh xuất kích, thời còn tham gia du kích, Cốc Yến Sơn nhanh chân nhanh tay, đi đun nước, đi nấu canh, đồng thời chăm chú, lo lắng, lắng nghe từng tiếng rên rẩm trong phòng người sản phụ. Không hiểu tại sao, ông thấy tinh thần mình rất phấn chấn, và đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo. Ông thấy ông đầy lòng tự tin cũng như khát vọng với một sinh mệnh mới sắp chào đời. Ánh lửa củi trong bếp làm khuôn mặt râu ria xồm xoàm của ông ửng đỏ lên. Ông có cảm giác rằng, ông đang chấp hành một sứ mạng quan trọng vô cùng, hơn thế nó còn mang theo ít nhiều tính thần bí nữa. Ông cũng lấy làm lạ về bản thân mình mới đấy mà ông đã trở thành người đầy sức mạnh, đầy lạc quan.

Sau khi uống một bát canh trứng từ tay Cốc Yến Sơn, Hồ Ngọc Âm như thấy những cơn đau của mình có giảm bớt đi. Trên khuôn mặt cô chợt xuất hiện những nét cười là lạ, vẻ như có chút xấu hổ. Hồ Ngọc Âm nửa nằm nửa ngồi giạng hai chân ra, chỉ vào bụng, nơi đang nhô lên một hình tròn tròn to như trái bóng nói:

- Cái của này đang vung chân vung tay trong đó, nghịch lắm, chắc chắn là bụ lắm đấy! Chẳng thèm nghĩ đến mẹ nó sống chết thế nào...

- Chúc mừng cháu! Ngọc Âm, chúc mừng cháu! Cầu trời phù hộ cho mẹ con cháu bình an...

Đó, cái ông Cốc Yến Sơn, một người đã từng vào sinh ra tử trong thời chiến tranh, nay lại nói ra câu mang màu sắc mê tín như vậy đó.

- Có bác ở đây, cháu chẳng còn sợ gì nữa. Không có bác, tối nay, cháu có đau chết ở trên giường, còng queo ra, cũng chẳng ai biết đấy là đâu.

Hồ Ngọc Âm nói xong, đôi mắt lơ mơ, rồi ngủ thiếp đi. Hoặc là đứa trẻ sau một ngày giãy đạp, quấy phá trong bụng mẹ cũng đã mệt. Hoặc đây chỉ là một chút nghỉ ngơi ngắn ngủi trước một cơn đau dữ dội hơn.

Cốc Yến Sơn lo lắng cuống cuồng. Ông vẫn chú ý lắng nghe xem có tiếng của chiếc ô tô nào đó chạy qua không. Sau khi Hồ Ngọc Âm ngủ thiếp đi, ông dứt khoát đi ra ngoài cửa, đội gió, đội tuyết đứng đợi trên đường. Ông quyết chặn một chiếc ô tô nào chạy đêm qua đó, dù ông có phải nằm ngang ra giữa đường cản họ lại cũng không sao. Một lát sau, tuyết ngừng rơi gió làm sắc đêm cũng sáng lên rực rỡ. Cốc Yến Sơn lồng hai tay vào trong chiếc áo bông dài quân dụng cũ, bồi hồi lo lắng đi đi lại lại trên mặt tuyết. Trong giờ phút ấy trông ông giống như một người lính gác. Đúng thế, cái năm ở chiến dịch Bình Tân ấy, ông cũng mặc chính chiếc áo bông dài này, và cũng đứng trên nền tuyết, chờ đợi tín hiệu tổng tiến công được phát ra, chờ đợi một rạng đông thắng lợi… Ngày tháng trôi qua nhanh thật, thế sự cũng đổi thay quá lớn! Cuộc sống của con người, đôi lúc đối với ngay chính bản thân người đó mà nói, nó cứ giống như một giấc mơ, một giấc mơ không làm sao hiểu nổi. Hơn hai mươi năm trước, ông đứng trên tuyết thuộc vùng bình nguyên Hoa Bắc, và bằng vào những cuộc chiến đẫm máu để chờ đón một sự ra đời của một đất nước mới; xã hội mới. Hôm nay, hơn hai mươi năm sau, ông đứng trên mặt đường quốc lộ, cũng trải tuyết trắng xóa, nơi thị trấn nhỏ bé thuộc vùng núi miền Nam, chờ đợi một chiếc ô tô qua đường, để tiếp đón một sinh mệnh mới. Nhưng cái sinh mệnh mới này là cái gì đây? Dòng dõi của một phần tử loại 5 đen, một đứa trẻ chung sống bất hợp pháp. Bản thân sự ra đời của nó đã là một nghiệp chướng... Chuyện đời thật phức tạp, nhưng cũng vô cùng phong phú, không sao giải thích nổi. Thỉnh thoảng ông lại ngoảnh đầu nhìn về phía nhà trọ Hồ Ký cũ. Ông mong mỏi được nghe thấy tiếng động rầm rầm của ô tô, nhìn thấy cái chùm sáng chói lòa của nó quét trên mặt tuyết. Chỉ trước đây ít giờ đồng hồ thôi, ông vẫn còn chửi bới những chiếc tô tô tung bụi lên ông, hắt bùn đất lên ông. Nhưng bây giờ lại coi nó như một vật linh thiêng giải cứu được cho sinh mệnh của mẹ con Hồ Ngọc Âm, giải thoát được cho ông ra khỏi cái hoàn cảnh ngặt nghèo này. Cho hay, bất kể là văn minh vật chất, hay văn minh tinh thần, đều là những thứ không thể chửi đổng được.

Một lát sau, quả là ông đã ngăn được một chiếc xe tải, lại là xe của bộ đội giải phóng quân mà một năm trước đã từng đến một hang núi gần đây xây dựng một kho quân dụng ngầm rất lớn. Anh lái xe bộ đội nghe người mang dáng vẻ một cán bộ địa phương nói đặc một giọng miền Bắc, lập tức để ông lên xe, và cho xe lùi về phố Cũ.

Quả nhiên, khi Cốc Yến Sơn vừa đỡ vừa đẩy Hồ Ngọc Âm vào được trong ca-bin xe, Hồ Ngọc Âm lại lên một cơn đau dữ dội, và vừa run rẩy vừa rên rỉ trong lòng ông. May mà được anh lái xe bộ đội cho xe chạy vừa nhanh vừa êm, xộc thẳng vào bệnh viện của bộ đội nằm sâu trong khe núi.

Hồ Ngọc Âm được khênh ngay lên phòng khám trên tầng hai Qua một hành lang dài, và ánh đèn sáng trưng, trong một phòng rộng có lồng cửa kính lớn, các bác sĩ và y tá, ra ra vào vào, xem xét mọi chuyển biến của sản phụ. Cốc Yến Sơn đứng chết dí bên tấm cửa kính lớn đó, một bước cũng không dám rời đi. Phòng khám giống như những lầu ngọc gác tiên, các bác sĩ và các y tá cứ như tiên đồng ngọc nữ cả lượt, ông là người trần tục không thể đặt chân vào đấy. Một lát sau, một vị bác sĩ mặc một chiếc áo khoác trắng, mà trên cổ để lộ ra một quân hiệu màu đỏ, cầm một tờ bệnh án ra tìm ông, cho đến khi vị bác sĩ ấy tháo chiếc khẩu trang ra, ông mới biết đấy là một vị nữ bác sĩ, rất trẻ.

- Ông là chồng của sản phụ phải không ạ? Ông tên là gì? Và ở đơn vị nào?

Mặt ông Cốc Yến Sơn nóng ran như lửa đốt, lúng túng không biết đối đáp ra sao, và ông bỗng gật đầu trong cơn bối rối. Sự việc đã đến như thế, không gật đầu, còn biết làm gì hơn? Cứu người là quan trọng mà! Ông ấp úng nói tên và đơn vị mình. Nữ bác sĩ cứ thế lần lượt viết vào bệnh án, sau đó bảo ông:

- Vợ ông tuổi đã cứng, lại ăn uống kém trong thời kỳ thai nghén, ngôi thai bị lệch, nên cần phải mổ, xin ông ký vào đây.

- Phải mổ?

Cốc Yến Sơn tròn xoe mắt và như bị dội gáo nước lạnh. Ông chẳng còn nghĩ gì tới chuyện mặt đỏ tai hồng của mình nữa. Tim ông đập thình thình, nhìn thẳng vào chiếc quân hiệu đỏ trên ve áo của người bác sĩ quân y, rồi định thần lại. Chính ông cũng từ trong đội ngũ này mà ra, xưa nay đều là tử đệ binh của nhân dân, chịu trách nhiệm trước dân và yêu mến nhân dân. Mười mấy, hai mươi mấy năm nay, tuy đã có không biết bao nhiêu thay đổi, nhưng về điểm này, ông tin rằng nó vẫn chẳng có gì đổi thay cả. Thế là ông gật đầu, đồng thời nhận lấy cây bút từ tay người nữ bác sĩ quân y, ký vào đó ba chữ Cốc Yến Sơn nghiêng nghiêng vẹo vẹo. Trong hoàn cảnh này, thôi, mặc xác sự hiểu lầm hay không hiểu lầm, ông tạm thời phải đảm nhiệm lấy cái chức trách của người chồng người cha.

Hồ Ngọc Âm nằm thẳng người trên một chiếc xe đẩy, chuyển từ phòng khám ra. Trên cả một đoạn hành lang dài, Hồ Ngọc Âm nắm chặt tay Cốc Yến Sơn. Cốc Yến Sơn đẩy xe theo cái bàn tay nắm ấy, đưa tới cửa phòng phẫu thuật. Tất cả bác sĩ và y tá đều vào trong đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật lập tức đóng lại. Và ông lại đứng lặng ngoài cửa, rồi ông đi đi lại lại, trong lòng như lửa đốt. Ông chỉ mong sao được nghe từ phòng trong, nơi cách ông một con đường cánh cửa, vọng ra tiếng trẻ khóc gào, khi đã lấy được từ trong bụng mẹ nó ra, Hồ Ngọc Âm nhất định sẽ chảy mất nhiều máu... Trời đất ơi. Trong nơi thẳm sâu tình cảm của ông, cuộc sống đã khai phá ra một lãnh vực hoàn toàn mới mẻ... ông cảm thấy được sự vĩ đại của sinh mệnh. Làm một người mẹ cũng chẳng phải chuyện bình thường. Họ thai nghén một sinh mệnh mới, sinh đẻ ra một con người mới. Có con người, thế giới này mới đầy ắp những niềm vui, và cũng ngập tràn những đau khổ. Tại sao lại có đau khổ trong cái thế giới này? Hơn thế, lại còn có cả thù hận nữa, đặc biệt là trong cái vòm trời mà Đảng cộng sản, công nhân, nông dân chúng ta sáng tạo ra, trong cái giang sơn đất nước mà chúng ta đang ngồi đây, lại có đấu tố nhau không ngừng, chỉnh đốn nhau không nghỉ, năm nọ tiếp năm kia như thế? Có những người, con mắt đỏ đọc lên, như biến thành sắt nguội, lấy việc đấu tố người, chỉnh đốn người làm chức nghiệp của mình, nhiệm vụ của mình. Tất cả những cái đó là tại sao? Tại làm sao? Ông không hiểu. Văn hóa của ông không cao, không biết “Bàn về tính người” là cái cóc khô gì, trình độ có hạn, tư duy bị hạn chế. Trong đầu là cả một “đống bã đậu”, làm sao lại bị nhiễm độc những “Bàn về tiêu diệt đấu tranh giai cấp” với “Bàn về tính ngươi” sâu xa đến thế...

Ông chờ khốn chờ khổ trong suốt bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng. Trời bắt đầu sáng. Hồ Ngọc Âm được xe đẩy, đẩy ra, và một cái sinh mệnh bé nhỏ được bọc trong chiếc tã bông trắng muốt của bệnh viện nằm bên cạnh cô. Nhưng mặt Hồ Ngọc Âm trắng bệnh như một tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, y như chết. “Chết rồi sao?”. Tim Cốc Yến Sơn như thót lên tới cổ họng, và cặp mắt ông đẫm lệ. Người y tá đẩy xe tế nhị nhận ra sự tuyệt vọng đó trên nét mặt ông, lập tức nói cho ông hay:

- Mẹ tròn con vuông, sản phụ an toàn. Thuốc mê còn chưa tan hết...

- Sống rồi! Sống rồi!

Ông không hét to, mà ngay cả chuyện sinh con gái hay con trai ông cũng quên cả hỏi.

- Sống rồi! Sống rồi!

Cả hành lang dài của bệnh viện tĩnh lặng như tờ, nhưng hình như nó đang vang vọng lời gào thét đó từ trong thẳm sâu trái tim ông bật tung ra.

Theo quy định của bệnh viện, sản phụ và trẻ sơ sinh phải được ra chăm sóc riêng. Trên chiếc tã bông của trẻ có dính theo một tấm giấy nhỏ ghi số hiệu. Ông Cốc Yến Sơn được phép vào phòng chăm nom sản phụ. Trên chiếc giá ở đầu giường treo một bình thủy tinh, đang “tiêm treo” cho Hồ Ngọc Âm. Cho đến tận trưa, từ trong giấc ngủ hôn mê cô mới bắt đầu tỉnh lại. Cái nhìn đầu tiên của cô là nhìn ông Cốc Yến Sơn, cô vươn bàn tay mềm nhão, không truyền dịch của cô ra đặt vào trong lòng bàn tay Cốc Yến Sơn. Như một người chồng chứa chan hạnh phúc, Cốc Yến Sơn vuốt vuốt lên lưng bàn tay của Hồ Ngọc Âm. Khi ấy cô y tá bé nhỏ đi vào, nói cho cặp “vợ chồng” biết rằng, đứa trẻ sinh ra tối qua là một thằng bé bụ bẫm, hay khóc. Số hiệu là “7011”. Thật tuyệt vời, Hồ Ngọc Âm khóc, Cốc Yến Sơn cũng đỏ hoe tròng mắt, và lệ chảy đầm đìa. Cô y tá đã quen với cảnh đó rồi: Tất cả những cặp vợ chồng đến tuổi trung niên mới có con họ thường khóc như thế, khóc vì vui mừng. Cô y tá tiêm thuốc ngủ cho Hồ Ngọc Âm và hỏi:

- Ông bà định đặt tên cháu là gì?

Hồ Ngọc Âm nhìn Cốc Yến Sơn, và cũng không bàn bạc gì thêm, cô nói luôn với cô y tá:

- Cốc Quân. Cốc là họ của ông ấy, còn Quân là giải phóng quân.

Nói xong cô chìm ngay vào trong giấc ngủ.

Vì cần phải chờ vết mổ lành miệng, thêm vào đó là tuyết phủ dầy núi, nhưng điều chủ yếu là Cốc Yến Sơn muốn kéo dài thời gian, nên Hồ Ngọc Âm đã nằm trong quân y viện tới hơn năm chục ngày. Trong thời gian ấy, ngày nào cũng vậy, Cốc Yến Sơn sớm đi tối về, giữa thị trấn Phù Dung và quân y viện. Cũng may, hồi đó ông là cố vấn của cửa hàng lương thực, nhưng trên thực tế, ông là người ngồi chơi xơi nước, chẳng có một việc cụ thể nào mà làm. Tất cả dân trong phố phường thị trấn đều biết rằng, đứa con mà Hồ Ngọc Âm sinh ra là giống của Tần Thư Điền đã bị đi cải tạo lao động. Ngoài ra, họ cũng chả để ý đến chuyện gì khác. Chỉ có một lão bà giàu lòng nhân ái, sau khi Hồ Ngọc Âm từ quân y viện về tới nhà trọ Hồ Ký cũ, vụng trộm đến thăm đứa trẻ đã đầu thai trong cái cảnh khốn khổ khốn nạn này và có để lại cho ít thịt gà thịt qué gì đó.

Cốc Yến Sơn cũng đã bị gọi lên phòng lương thực huyện và đồn công an huyện một lần, nhưng trưởng phòng lương thực và trưởng đồn công an, lại cùng là cán bộ Nam tiến với ông, thuộc cùng một nòi tự do chủ nghĩa như nhau: Đồng hương, đồng sự, và chiến hữu. Họ đều hiểu một cách sâu sắc rằng Cốc Yến Sơn là một con người chân thật và cũng chẳng có ý đồ gì to lớn, một con người phổi bò, chẳng bao giờ làm những việc xấu xa quá đáng, hơn nữa lại là “người đàn ông không có công năng nam giới”, có đem dâng cho ông một người đàn bà, con gái cũng chỉ là công cốc, nên chỉ lấy chuyện đó ra làm chuyện cười mua vui mà không truy cứu trách nhiệm gì hết. Sau đó ủy ban cách mạng thị trấn và công xã cũng có làm báo cáo lên huyện, nhưng cũng chẳng làm được ai chú ý. Ngay đến bí thư Dương Dân Cao cũng chỉ khịt khịt mũi, giễu cợt: Cái đồ bất lực ấy, chẳng thèm nhắc đến làm gì. Nhưng bộ phận tổ chức vẫn ra một quyết định “ngừng sinh hoạt Đảng” để xử lý.

Điều đó, ngược lại, vô hình trung đã tạo thành, một sự hợp pháp hóa để Cốc Yến Sơn chăm sóc một cách thích đáng cho đời sống của mẹ con Hồ Ngọc Âm. Về sau dần trở thành một thói quen, được bà con trong thị trấn mặc nhận. Cho đến khi “bè lũ bốn tên” bị hạ bệ, cho đến khi đứa bé đã lên bảy, tám tuổi, Cốc Yến Sơn và Hồ Ngọc Âm tuy không thân không sơ, nhưng vẫn chăm sóc lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Ông Cốc nói:

- Tần Thư Điền cũng sắp mãn hạn tù trở về, cứ việc đặt trước tên đứa bé một cái họ Tần nữa là xong.

Nhưng trước sau gì, thằng bé vẫn là một “con người đen”. Công xã và đội sản xuất không chấp nhận nó, không đăng ký hộ khẩu cho nó. Cốc Yến Sơn vẫn là “bố nuôi” của cái thằng “quỷ đen bé con” ấy. Chuyện đó được mọi người ở quanh vùng thị trấn Phù Dung coi là một chuyện lạ vào giữa và sau thời kỳ “đại cách mạng văn hóa”.

Một hôm, lúc Hồ Ngọc Âm ngồi chơi với con, cô nói với Cốc Yên Sơn theo một lời bọn trẻ con ngoài phố:

- Ông ơi, người ngoài phố bảo rằng, mọi người đã viết giấy lên trên, và bên trên đã gửi giấy về bảo sẽ đưa ông lên làm bí thư với chủ nhiệm thị trấn. Và đuổi lão Vương Thu Xá về cái nhà sàn nát của lão ta đấy. Thực ra, trong xã hội mới, chính quyền mới, đáng nhẽ, phải là những người như ông, nắm quyền, giữ triện mới phải!

Cốc Yến Sơn lắc đầu:

- Đừng có tin, đừng có tin Ngọc Âm ạ! Đến ngay như sinh hoạt Đảng, tao vẫn bị treo đó đã được khôi phục đâu. Trừ khi bọn Lý Quốc Hương và Dương Dân Cao bị cách chức, hoặc điều đi nơi khác...

- Tất cả là do con với thằng cháu làm liên lụy đến ông... Chỉ vì lũ chúng con, mà ông phải mang trên người bao nhiêu năm toàn những vết nhọ nồi...

Nói xong, mắt Hồ Ngọc Âm đỏ lên và cô sụt sịt khóc.

Cốc Yến Sơn an ủi cô:

- Trời đất ơi, ngần ấy năm giời rồi mà nước mắt cháu lúc nào cũng như nước giếng, chảy chẳng bao giờ cạn.

Ông xoa xoa đầu thằng cháu, nói tiếp nhưng như tự an ủi mình:

- Thế sự bây giờ cũng đã sang sáng ra rồi. Cấp trên đã gửi giấy tờ về bảo rằng phải minh oan cho cháu và Tần Thư Điền. Còn bác ấy mà, nếu quả thật người ta muốn đưa lên loại đầu ngành của thị trấn, cái gánh ấy quả là quá nặng nề đấy, công việc của thị trấn này, bây giờ là cả một đống nhão nhoét... Tất tật đều phải làm lại từ đầu. Mà việc đầu tiên là phải chạy chữa cho con sông Phù Dung. Ít ngày hôm nay đêm nào bác cũng mất ngủ...

Chưa nhận chức mà “Đại Binh phương Bắc” đã mất ngủ rồi. Hồ Ngọc Âm cười qua nước mắt. Thằng bé con cũng cười, nói toang toang:

- Mẹ ơi! Ông ơi! Nghe nói chú Lê cũng sẽ làm lại chức bí thư chi bộ đại đội đấy! Tối hôm qua chú Lê đã đồng ý cho con hộ khẩu rồi. Con không phải là “oắt đen” nữa!