Chương 566 Cứu người 1
Lúc này Trì Vãn Ngưng đã được Ninh Dạ đánh tiếng trong lòng, biết Quân Bất Lạc đang chạy về, tính theo tốc độ chắc hắn đã sắp tới, bèn cao giọng nói: “Giao Yên Hoa kính ra đây, ta thôi không phá hoại chuyện tốt của các ngươi nữa!”
Gương mặt thì của chính mình, giọng điệu thì của Công Tôn Điệp, học tập rất giống, cũng là người diễn kịch giỏi, thậm chí cả Công Tôn Điệp cũng lén lút giơ ngón tay cái.
Mẹ nó!
Ma Hải Thọ chửi thầm trong lòng.
Yên Hoa kính không phải trọng bảo, chẳng qua nó phối hợp với Yên Ba Hạo Miểu thần thông, vừa vặn đột phá được cấm chế phong tỏa của Hắc Bạch đại trận, vì vậy Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ mỗi người cầm một cái, coi như vật giữ mạng.
Nhưng bây giờ ‘Công Tôn Điệp’ đề xuất yêu cầu, Ma Hải Thọ cũng biết không thể kéo dài thời gian, ngẫm lại chỉ một cái cũng có thể mang theo hai người, không do dự tiếp mà ném Yên Hoa kính ra: “Cho ngươi, mau cút đi!”
Trì Vãn Ngưng nhận lấy Yên Hoa kính, vui vẻ thu hồi: “Tạm biệt.”
Đã bỏ chạy như một làn khói.
Cùng đi với cô còn có Công Tôn Điệp đang giả dạng thành Trì Vãn Ngưng, cô ôm tiểu hồ ly, ra vẻ phẫn nộ: “Công Tôn Điệp, đừng chạy! Ta giết ngươi!”
Cảm giác truy sát chính mình cũng rất thú vị.
Cô chạy ra khỏi Vạn Cố liễu là mất đi che giấu của nơi ngộ đạo, nếu lúc này Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ chú ý tới Trì Vãn Ngưng ‘thật sự’ chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề, khổ nỗi bọn họ không rảnh tay để ý tới.
Không bị ‘Công Tôn Điệp’ quấy nhiễu nữa, rốt cuộc Ma Hải Thọ cũng thở phào một hơi, gọi với sang phía Phong Trung Túc: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hợp sức với ta phá gốc cây này đi.”
Bên phía này, Lâm Thượng Hiên vừa ngăn cản công kích của Phong Trung Túc vừa kêu la thất thanh: “Tại hạ không dám giao thủ với Phong đại đô sứ, trước đây có chỗ nào đắc tội, xin đừng trách!”
Rồi vội vàng mang Vũ Thiên Tầm thối lui.
Thằng nhóc thối tha này toàn hám gái làm hỏng việc, Lâm Thượng Hiên đã cực kỳ thất vọng về hắn.
Phong Trung Túc thấy Lâm Thượng Hiên chạy trốn, hung hăng bỏ lại một câu: “Ta nhớ mặt ngươi rồi!”
Quay người lại, chém xuống Vạn Cố liễu bên dưới.
Một giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Lâm Thượng Hiên, ngươi thấy Vạn Cố liễu của ta gặp nạn mà không cứu, bản tôn nhớ mặt ngươi rồi!”
Chính là Quân Bất Lạc.
Lâm Thượng Hiên mặt mày cau có, mẹ nó, sao ta lại xui xẻo như vậy? E là Long Vũ thương hành ta gặp rắc rối to rồi!
Tích Lạc sơn.
Trên bầu trời của di tích Thiên Xu.
Huyết sát tung hoành giữa trời, phát ra tiếng kêu gào thảm khốc, từng áng mây máu hóa thành cơn sóng triều kinh khủng ập xuống.
Luyện Ngục viêm ma tái hiện, thân thể hỏa diễm hùng vĩ như đỉnh thiên lập địa, bàn tay khổng lồ đánh xuống ngọn núi bao phủ bởi Hắc Bạch đại trận, tạo thành từng luồng sáng ba màu trắng đen đỏ, rọi thẳng tới tận chân trời, chiếu sáng ban đêm.
Lần này phân thân viêm ma xuất hiện, thực lực cũng giống như lúc ở triều đình, chỉ là cảnh giới Vô Cấu.
Nhưng cho dù thế, ba cường giả Vô Cấu cũng đủ để áp đảo toàn trường.
Đối diện với uy thế hùng hồn đó, Cố Phong Hiên tiêu sái thối lui - đối với hắn, lời hứa cùng Liệt Không Thiên Yêu lúc trước chẳng khác nào cái rắm, muốn thả là thả.
Hắn không liều mạng với Kinh Trường Dạ, Kinh Trường Dạ cũng không định liều mạng với hắn - mục đích của hắn là phá hủy đại trận, chính thức giải phóng khe hở Ma Vực.
Chỉ trong nháy mắt, Kinh Trường Dạ, huyết sát, Luyện Ngục viêm ma đồng thời oanh tạc vào Hắc Bạch đại trận.
Nhưng Hắc Bạch đại trận ở đây tuy không mạnh như ở Đông Phong quan nhưng cũng mạnh hơn trận pháp bảo vệ Vạn Cố liễu nhiều, trong thời gian ngắn cũng khó lòng phá giải.
Mấu chốt nhất là đám người Liệt Trọng Lâu, Tiết Minh U, Kim Hàn Triều và một số bí vệ cung đình còn đang ở đó.
Bọn họ được đại trận yểm hộ, gần bốn mươi cường giả Vạn Pháp dốc toàn lực ngăn cản, Cố Phong Hiên bỏ công không bỏ sức nhưng tốt xấu gì cũng phải làm bộ một chút, khiến cho Kinh Trường Dạ không thể đánh hạ nơi này ngay lập tức.
Hắn đang phiền não, đột nhiên hú dài một tiếng, ma khí ngưng tụ, hóa thành nắm đấm khổng lồ.
Nhát quyền này giáng từ trên trời xuống, như cây cột chống trời, đánh lên Hắc Bạch đại trận khiến trời đất rung chuyển, trăng sao ảm đạm.
Làm rất tốt!
Ninh Dạ khen thầm trong lòng.
Y đang muốn Kinh Trường Dạ cường công.
Lúc này thông qua cảm ứng tâm linh với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ hiểu rất rõ tình hình bên phía Vạn Cố liễu.
Sau khi xác nhận Trì Vãn Ngưng đã lấy được Yên Hoa kính, Ninh Dạ nói trong lòng: “Đưa Thiên Cơ điện cho ta.”
Trì Vãn Ngưng đã thôi động Côn Lôn kính.
Côn Lôn kính bắt đầu chuyển động, một nhiên nổ vang một tiếng, Thiên Cơ điện đã biến mất khỏi tay Trì Vãn Ngưng.
Đồng thời tâm thân Ninh Dạ rung động, Thiên Cơ điện trở lại cơ thể.