← Quay lại trang sách

Chương 572 Chạy trốn

Quân Bất Lạc ngơ ngác, quay lại nhìn Ninh Dạ, thấy mặt y đầy khí đen, toàn thân run rẩy, lập tức hiểu ma khí của Tham Tinh đang xâm lấn. Y dùng tu vi Hoa Luân cưỡng ép vận dụng ma vật Tham Tinh, bị ma khí công tâm, đây là chuyện rất bình thường.

Quân Bất Lạc cũng thầm thở dài, biết e là Ninh Dạ không sống qua được đêm nay.

Nhưng thứ đòi mạng nhất là do đó Phong Trung Túc có cơ hội sử dụng Yên Hoa kính.

Thấy phong tỏa không gian đã bị giải trừ, Phong Trung Túc lại tế lên Yên Hoa kính, đồng thời Ma Hải Thọ lao tới, hai người định cùng bỏ trốn.

Không ngờ Ninh Dạ lại phát động Tham Tinh, phong tỏa không gian.

Cho nên bọn Phong Trung Túc không thể trốn thoát mà còn trúng thêm vài đòn, đã bị thương rất nặng.

“Khốn kiếp!” Phong Trung Túc tức giận mắng chửi.

Ninh Dạ cắn răng kiên trì: “Đệ tử Hắc Bạch thần cung, thà chết cũng không để kẻ địch bỏ trốn!”

Liệt Không Thiên Yêu không thể không tán thưởng: “Quý môn có đệ tử tốt, nhưng đáng tiếc...”

Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ tức tới bể phổi.

Lúc này Ma Hải Thọ lại nghe thấy một âm thanh: “Ngu xuẩn, hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Tham Tinh, Yên Hoa kính có thể mang một người đi.”

Ma Hải Thọ trong lòng đờ đẫn.

Đồng thời, hắn thấy Thường Thư Thành đã chỉ huy Đông Liễu vệ chạy về phía Ninh Dạ.

Không được!

Ma Hải Thọ đã hiểu, nếu để Thường Thư Thành và Đông Liễu vệ tiếp sức sử dụng Tham Tinh, vậy có muốn đi cũng không được.

Hắn hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi huynh đệ, đi trước một bước!”

Cái gì?

Phong Trung Túc ngớ người, chỉ thấy Ma Hải Thọ đoạt lấy Yên Hoa kính từ tay hắn.

Không được, tên khốn kiếp này định bỏ trốn một mình.

Phong Trung Túc biết không tốt, Ma Hải Thọ đã giơ tay quơ lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của hắn.

“ĐM nhà ngươi!” Phong Trung Túc xoay tay xuất kiếm, chém thẳng lên người Ma Hải Thọ.

Mọi người không ngờ lúc này hai người lại đột nhiên nội chiến, ai nấy đều ngạc nhiên. Ma Hải Thọ, Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu đã cùng xuất thủ đánh lên người Phong Trung Túc, chỉ có công kích của Thanh Lâm nhắm vào Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.

Ba vị đại năng Vô Cấu dốc toàn lực xuất kích, đánh cho Phong Trung Túc không chịu nổi, nguyên thần bị hủy diệt, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm còn bị đòn thế của Thanh Lâm đánh bay.

Một người bay lên ở đằng xa, nắm lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.

Ma Hải Thọ thấy là cô nàng, không khỏi ngạc nhiên.

Bên tai đã vang lên tiếng truyền âm của Trì Vãn Ngưng: “Kiếm ở chỗ ta sẽ không có vấn đề gì.”

Ma Hải Thọ lập tức tỉnh ngộ, xoay người xuất quyền, đánh lui Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đang định cướp kiếm. Phong Vũ Tiêu Tương kiếm đã rơi vào tay Trì Vãn Ngưng, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu còn định cướp, đúng lúc này một luồng huyền quang giáng xuống, không ngờ lại chặn trước mặt hai người. Thân hình hai người ngưng lại một chút, bỏ qua cơ hội, Trì Vãn Ngưng đã thu hồi thần vật.

Vừa vặn lúc này Ninh Dạ lại kiệt sức, ánh sáng của Tham Tinh biến mất.

Ma Hải Thọ tế Yên Hoa kính, thi triển Yên Ba Hạo Miểu thần thông, chỉ chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, biến mất không còn tung tích.

Lần này hắn thật sự không dám quay lại.

Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu cùng nhìn về phía Trì Vãn Ngưng.

Còn chưa kịp nói gì đã nghe Trì Vãn Ngưng hét lên một tiếng: “Ninh Dạ!”

Sau đó lao về phía y.

“Ninh Dạ!” Trì Vãn Ngưng ôm lấy Ninh Dạ gào khóc, giờ phút này Ninh Dạ đã bị ma khí công tâm, hiển nhiên đã sắp mất mạng.

Thanh Lâm nhanh chóng bước tới: “Trì Vãn Ngưng, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm...”

Trì Vãn Ngưng quay đầu lại mắng Thanh Lâm: “Vì đối phó với Yên Vũ lâu mà Ninh Dạ an nguy trong sớm tối, bây giờ các ngươi còn muốn Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, có còn nhân tính hay không? Bảo vật đang ở chỗ ta, một Hoa Luân nho nhỏ như ta chạy làm sao được, các ngươi gấp cái gì?”

Ấy!

Sao lúc này ngươi lại nói như vậy, thế lúc nãy ngươi vừa làm gì?

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, Trì Vãn Ngưng chỉ là một Hoa Luân nho nhỏ, không chạy thoát được.

Huống chi hiện giờ Liệt Không Thiên Yêu cũng đang ở đây, nếu bây giờ mà đòi e là còn phải chia lãi cho hắn, dù sao lần này hắn cũng giúp sức. Nghĩ tới đây, Quân Bất Lạc không vội yêu cầu mà nhìn sang Ninh Dạ trước.

Hai mắt Trì Vãn Ngưng đẫm lệ nhìn Quân Bất Lạc: “Đông sứ, ngài có cách nào cứu chàng ấy không?”

Quân Bất Lạc thở dài: “Ma khí công tâm, e là rất khó.”

Xưa nay Quân Bất Lạc không có biện pháp gì hay để đối phó với ma khí, bằng không hắn đã chẳng tặng Tham Tinh cho Ninh Dạ.

Trì Vãn Ngưng quay sang nhìn Liệt Không Thiên Yêu, Liệt Không Thiên Yêu lắc đầu: “Yêu thì ta còn am hiểu chứ ma thì chịu.”

“Không!” Trì Vãn Ngưng kêu khóc như tan nát cõi lòng.

Tiểu hồ ly bên cạnh đột nhiên nói: “Trì Vãn Ngưng, ta có thể giúp được ngươi.”