← Quay lại trang sách

Chương 573 Luyện Ngục ma đàn 1

Hả?

Mọi người cùng nhìn tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nói: “Nhưng ngươi phải đáp ứng hai điều kiện, ta mới giúp ngươi cứu Ninh Dạ.”

“Ngươi nói đi, ngươi nói đi.” Trì Vãn Ngưng liên tục đáp ứng.

Tiểu hồ ly nói: “Điều kiện thứ nhất, ta chỉ theo ngươi tối đa mười năm, mười năm sau ngươi phải cho ta tự do.”

Trì Vãn Ngưng không hề do dự, lập tức đáp ứng: “Được!”

Nghe cô nói như vậy, Liệt Không Thiên Yêu vui mừng.

Mười năm sau, tiểu hồ ly tự do, mình có thể danh chính ngôn thuận tóm lấy nó.

Chỉ tiếc là tiểu hồ ly này quá ngu ngốc, rõ ràng Trì Vãn Ngưng đang nôn nóng cứu phu quân, ngươi có thể đưa yêu cầu được tự do ngay bây giờ.

“Điều kiện thứ hai, ta cần mỗi năm vào tham ngộ trong nơi ngộ đạo Vạn Cổ liễu mười ngày, mãi tới khi ta ngộ đạo thành công mới thôi.” Tiểu hồ ly tiếp tục nói.

Trì Vãn Ngưng nhìn Quân Bất Lạc với vẻ cầu xin.

Quân Bất Lạc gật đầu: “Được!”

Ninh Dạ giúp hắn nhiều như vậy, có lẽ sau này vẫn có lúc cần y ra tay giúp, vì vậy Quân Bất Lạc cũng không muốn Ninh Dạ xảy ra chuyện.

Liệt Không Thiên Yêu đột nhiên hiểu ra, hóa ra tiểu hồ ly này ham muốn tài nguyên, không nỡ bỏ qua nơi ngộ đạo. Ài, sao ngươi không nói sớm, nếu ngươi muốn, lão phu cũng có thể cho ngươi cơ mà.

Chỉ tiếc suy nghĩ này chỉ hiện lên trong lòng chứ không tiện nói ra.

Bên này, tiểu hồ ly đã nói: “Trước khi đi theo ngươi, ta từng gặp một cây Ma Linh thảo, vì vậy máu của ta có thể giải trừ ma tính.”

“Còn có việc này ư?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly hừ lạnh: “Không thì ngươi nghĩ mình may mắn vậy chắc, tùy tiện cho ăn một chút máu thịt của Cửu Vĩ Yêu Hồ mà ta có thể trở thành nhị vĩ?”

Tiểu hồ ly diễn xuất không tốt, cũng may người khác không thể thấy vẻ diễn kịch từ cái mặt hồ ly của nó, chỉ cần đọc lời thoại là được.

“Sao trước đây ngươi không nói.” Trì Vãn Ngưng lầm bầm.

Tiểu hồ ly nói: “Trước kia ta chưa khai trí, bản thân cũng không biết. Nhưng mấy hôm trước ta nhận được Yêu Thần đan, thật sự khai trí, lúc này mới hiểu được chuyện lúc trước.”

“Được, vậy bây giờ ta...” Trì Vãn Ngưng định lấy máu cho tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nói: “Ta không muốn làm ở đây, sau khi lấy máu ta sẽ suy yếu, cần một nơi an toàn.”

Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu đều thấy buồn cười.

Cho dù ngươi không suy yếu, ngươi nghĩ mình tránh được chúng ta chắc?

Thôi được thôi được, ngươi muốn đi thì cứ đi.

Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu không nói gì, để Trì Vãn Ngưng và tiểu hồ ly mang theo Ninh Dạ đi khỏi.

❖ ❖ ❖

Rời khỏi Vạn Cố liễu, Trì Vãn Ngưng ôm Ninh Dạ đi vào một căn nhà nhỏ.

Đây là nơi bọn họ chuẩn bị từ trước, lúc này sau khi đi vào, khởi động cấm chế, Trì Vãn Ngưng đẩy nhẹ Ninh Dạ: “Này, dậy đi.”

Nhưng lại thấy Ninh Dạ không hề nhúc nhích.

Trì Vãn Ngưng ngớ người, quan sát kỹ Ninh Dạ, lại thấy Ninh Dạ dường như không còn hơi thở.

Cô bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lay Ninh Dạ: “Này, Ninh Dạ, chàng đừng làm sao đấy... chàng đừng dọa ta... không phải chàng...”

Nước mắt đã lã chã đổ xuống.

Ninh Dạ vươn mình ngồi dậy, ôm lấy gáy ngọc của Trì Vãn Ngưng: “Đại công cáo thành.”

Trì Vãn Ngưng đột nhiên bị tập kích, bị y làm cho vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hung hăng đập vào người Ninh Dạ: “Được lắm, chàng dám lừa ta.”

Ninh Dạ cười ha hả ôm Trì Vãn Ngưng, hôn một cái.

Nụ hôn này khiến thân thể Trì Vãn Ngưng mềm nhũn.

Tiểu hồ ly thật sự không nhịn nổi, ho khan vài tiếng, Trì Vãn Ngưng đỏ mặt định buông ra, khổ nỗi Ninh Dạ không chịu buông tay.

Y từng là người hiện đại, hoàn toàn không thấy ngại ngùng gì trong chuyện hôn nhau bên đường như thế này, đừng nói một con tiểu hồ ly, cho dù bác gái đứng đầy đường, y vẫn cứ làm.

Trì Vãn Ngưng lại bị y làm cho phát cuống lên, đẩy y ra, trừng mắt nhìn y: “Đồ háo sắc.”

Ninh Dạ cười hì hì: “Dù sao cũng phải chúc mừng chứ.”

“Không sai, không sai, cần chúc mừng một phen.” Một người chắp tay đi từ ngoài vào, chính là Cừu Bất Quân.

Gương mặt già nua cười tươi như hoa.

“Sư thúc...” Trì Vãn Ngưng lập tức xấu hổ.

Ninh Dạ bất đắc dĩ buông Trì Vãn Ngưng ra, nhìn Cừu Bất Quân, ồ khẽ một tiếng: “Thân thể của sư thúc...”

“Đã nhờ Tử Lão điều trị giúp ta, tốn không ít tài nguyên của ta đấy.” Cừu Bất Quân tặc lưỡi lắc đầu: “Tên này ngày thường kiêu ngạo, không gần khói lửa nhân gian, nhờ hắn giúp một chuyện, dù chỉ dễ như ăn cháo thôi mà cũng lấy lại không ít lợi lộc được chia chác cho ta.”

Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Hắn chịu cho ngài, ngài nên thấy đủ đi.”

Theo tình hình lúc đó, cho dù thực lực độc chiếm tất cả bảo vật trong kho bảo vật cũng là hợp tình hợp lý.

Hắn chịu chia cho Cừu Bất Quân một phần, lại giúp ông chữa khỏi ám tật, đúng là đã nể mặt Ninh Dạ.