← Quay lại trang sách

Chương 640 Lại vào u cảnh 3

Điền Bất Si nói: “Tuy xung quanh đây không có người ngoài nhưng trên người ngươi còn có một vật, có thể chứa người.”

Công Tôn Điệp ra vẻ kinh hãi: “Ai da ai da, thế mà ngươi cũng phát hiện ra. Nếu đã vậy, thôi được rồi.”

Rồi ra vẻ ấm ức lấy một cái hồ lô ra; “Sư huynh, người ta phát hiện ra ngươi rồi, ngươi đừng trốn nữa.”

Nói xong đã bóp nát hồ lô, một người từ trong hồ lô bay ra, sau lưng là đôi cánh đen giương rộng, làm cuốn lên ma khí ngập trời.

Chính là Thanh Lâm.

Trong lúc bay trên không trung, Thanh Lâm nhìn thẳng về phía Điền Bất Si: “Bái kiến Bất Si Chiến Tướng.”

“Vạn Pháp đỉnh phong? Cũng chẳng ra sao cả.” Điền Bất Si hơi ngạc nhiên: “Một con nhóc Vạn Pháp sơ kỳ, một tên Vạn Pháp đỉnh phong mà dám tới Thúy Ngọc sơn gây sự, các ngươi chán sống rồi à?”

Thanh Lâm mỉm cười: “Nếu không phải thực lực không đủ thì sao phải nghĩ cách đánh lén? Đáng tiếc Bất Si Chiến Tướng mắt không hoa, tâm không si, chút thủ đoạn nhỏ nhoi của chúng ta vẫn không lừa được.”

“Nhưng các ngươi vẫn không hề sợ hãi.” Điền Bất Si nhíu mày: “Thôi được, dù sao cũng phải đánh mới biết.”

Nói xong giơ tay đánh ra một quyền, trông rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhắm thẳng vào Thanh Lâm, nhưng khoảnh khắc đó Thanh Lâm đã cảm thấy uy áp vô biên, hắn biết một khi mình trúng đòn thì cho dù có là cảnh giới Vạn Pháp e là thân thể cũng vỡ nát.

Cũng may hắn của ngày hôm nay không phải hắn ở Đông Phong quan.

Tuy vẫn chỉ là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng mười năm rèn giũa, hắn đã thật sự trưởng thành, cũng có thể phát huy được thực lực bản thân và tác dụng của Phong Ma Vũ.

Hai cánh phất mạnh, bay thẳng lên trời, Thanh Lâm đã né được thế quyền trực tiếp này, nhưng dư chấn vẫn khiến hắn hừ khẽ một tiếng.

“Chẳng qua chỉ có vậy thôi.” Điền Bất Si lại lắc đầu: “Quyền vừa rồi ta mới dùng ba phần lực.”

Hắn dùng ba phần lực không phải vì khinh thường đối thủ mà vì cần đề phòng còn có kẻ nào đó đang ẩn giấu.

Chính vì bây giờ hắn không cảm giác được đối thủ có lẽ đang ẩn giấu đó, vì vậy phải càng cẩn thận - nếu đối phương không có chỗ dựa, chắc chắn bọn chúng không cuồng vọng như vậy.

Điền Bất Si thu quyền tung chưởng vào không trung.

Một chưởng này không phải nhắm vào Thanh Lâm mà nhắm vào thiên địa này.

Sau khi chưởng này của hắn giáng xuống, toàn bộ Thúy Ngọc u cảnh đều bị bao phủ dưới uy thế của chưởng này.

“Ai da ai da!” Công Tôn Điệp đã bật thốt lên, trên người xuất hiện liên tục vài tấm phù lục, đều là thần thông nhất phẩm, chỉ thấy trên không trung ầm ầm hóa thành vô số mây mù, hội tụ thành con rối, tất cả chưởng lực đều giáng vào rối mây, sau đó lại ầm ầm tiêu tán, còn Thanh Lâm dựa vào bảo thể hùng mạnh của mình để chống đỡ.

“Vân Khôi phù?” Điền Bất Si kinh ngạc, rốt cuộc sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Các ngươi có quan hệ gì với Tử Lão?”

“Bằng hữu thôi.” Công Tôn Điệp thuận miệng đáp.

“Tử Lão ở đâu?” Điền Bất Si đã căng thẳng hẳn lên.

Nếu Tử Lão ở đây, Điền Bất Si không chắc mình có thể đối phó được.

“Yên tâm, hắn đi giết Quân Bất Lạc rồi, không có thời gian giúp chúng ta. Nếu hắn ở đây, ngươi nghĩ bổn cô nương còn phải dùng phù à? Phù lục nhất phẩm đắt lắm đó, phải trả giá rất lớn mới nhận được đấy.” Công Tôn Điệp chu môi.

Phù lục là do Ninh Dạ làm ra, kiếm một số phù lục tam phẩm rồi thăng cấp lên nhất phẩm, phí tổn không cao như Công Tôn Điệp nói nhưng cũng không thấp.

Những gì Công Tôn Điệp nói đều là thật, nhưng cô càng nói thật thì Điền Bất Si lại càng không tin.

Xưa nay Mộc Khôi tông vốn làm việc nham hiểm, có thể ám toán thì tuyệt đối không đánh lén, cho dù Tử Lão không có mặt, nhưng Nguyên Mục Dã thì sao, Hà Giang Minh thì sao?

Nếu bọn chúng để ý tới Cực Đạo việt?

Điền Bất Si rùng mình một cái, không dám tưởng tượng ra kết quả.

Chết tiệt, không nên chuyển Cực Đạo việt tới đây mới đúng.

Vị trí trước của Cực Đạo việt được phòng ngự nghiêm ngặt, cho dù là Từ Liệt cũng chưa chắc đã phá được.

Nhưng chính vì muốn câu Từ Liệt, Cực Đạo việt được chuyển tới nơi này, mà cấm chế bảo vệ của Thúy Ngọc bí cảnh lại cực kỳ bình thường.

Nếu đối thủ tấn công, Điền Bất Si không hề nắm chắc.

Trong lòng hắn lo lắng, không dám tùy tiện ra tay, chỉ có con ngươi xoay tròn, không ngừng đề phòng có người ra tay đánh lén.

Công Tôn Điệp cũng chẳng vội, tiếp tục cười, thậm chí còn nói: “Tính toán thời gian chắc Việt Trọng Sơn cũng sắp tới Trung Ương vương phủ rồi nhỉ? Này, ngươi nói xem, rốt cuộc ta mong tốc độ của hắn nhanh một chút? Hay mong tốc độ của hắn chậm một chút đây?”

Cái gì?

Câu này có ý gì? Điền Bất Si hoàn toàn không hiểu.

Nhưng ngay lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Là Hoa Giải Ngữ.

Không được!

Điền Bất Si vô thức lao thẳng về phía sau.

"