← Quay lại trang sách

Chương 641 Cực Đạo việt 1

Thanh Lâm và Công Tôn Điệp đã cùng xuất thủ, vài chục luồng huyền quang đánh về phía Điền Bất Si, Điền Bất Si chẳng buồn để ý, chân cương hộ thể hiện lên, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện không đúng.

Đó không phải tiếng kêu của Hoa Giải Ngữ mà là ảo thuật!

Là Công Tôn Điệp dùng ảo thuật mê hoặc hắn, nhưng không biết vì sao lại giải trừ nên hắn lập tức phát hiện.

Nhưng lúc này có phát hiện cũng đã muộn, một khắc sau hắn quát to một tiếng, kinh hãi bay thẳng tới, sau lưng tóe máu.

“Cực Dương châm?” Hắn không thể tin nổi nhìn Thanh Lâm.

Cực Dương châm là bí bảo của Hạo Thiên môn, chuyên phá chân cương hộ thể, tương đương với huyết mạch La Hầu, nhưng chi phí đắt đỏ, sao người này lại có?

Hắn đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc cũng nghĩ đến: “Ngươi là Thanh Lâm, đệ tử của chưởng giáo Hạo Thiên môn?”

“Quên không nói tên cho ngươi, ngại quá đi mất.” Thanh Lâm mỉm cười.

Thân là đệ tử chưởng giáo, có Cực Dương châm là chuyện hết sức bình thường.

Điền Bất Si chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.

Mẹ nó, trên châm còn có độc?

“À, quên không bảo ngươi, không cẩn thận bôi một chút Hỗn Nguyên tán và Ngũ Sắc độc lên đấy.”

“Muốn chết à!”

Hung tính nổi lên, Điền Bất Si không cố kỵ gì nữa, dốc toàn lực đối phó với hai người.

Khi một đại năng Vô Cấu dốc toàn lực xuất thủ, Thanh Lâm và Công Tôn Điệp không thể chống nổi.

Uy áp ngập trời dấy lên.

Công Tôn Điệp lại hô: “Tiến!”

Thanh Lâm đã bay thẳng tới chỗ Hoa Giải Ngữ ở phía sau.

Không ngờ lại ném Công Tôn Điệp lại cho Điền Bất Si.

Làm sao Điền Bất Si để Thanh Lâm tiến vào được, xoay người lại xuất quyền đánh tới, đồng thời Công Tôn Điệp cũng lao về phía Điền Bất Si.

Nhưng Điền Bất Si hoàn toàn không để ý tới Công Tôn Điệp, Thanh Lâm là Vạn Pháp đỉnh phong, còn có Cực Dương châm, uy hiếp lớn nhất, còn Công Tôn Điệp chỉ biết chạy mà thôi, không đáng lo.

Nhưng khoảnh khắc lao về phía Điền Bất Si, gương mặt Công Tôn Điệp hiện vẻ gian xảo: “Đến!”

Một khắc sau, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.

Đao phong nổi lên!

Kiếm quang hạ xuống!

Khoảnh khắc hai bóng người xuất thủ, Điền Bất Si cảm thấy uy hiếp khủng khiếp chưa từng có.

Không được!

Vẫn bị lừa rồi!

Công Tôn Điệp mới là uy hiếp.

Nói đúng hơn, không ngờ cô gái này nắm được một phương pháp triệu hoán kỳ lạ nào đó, triệu hồi trợ giúp từ nơi thần thức không với tới, còn mọi thứ mà cô ta và Thanh Lâm làm đều là để mê hoặc bản thân.

Chỉ trong giây lát, Điền Bất Si đã hiểu.

Nhưng đã chậm.

Thân hình Ninh Dạ xuất hiện, một luồng đao phong mang theo uy thế bễ nghễ không thể đỡ chém xuống người Điền Bất Si, chỉ thấy thân thể Điền Bất Si đầu tiên đờ ra một chút, sau đó từ từ tan vỡ, hóa thành máu thịt bắn đầy trời.

“Niết Bàn!!!” Một luồng sáng nguyên thần bay lên, mang theo tiếng hét kinh hãi của Điền Bất Si.

Sao lại là cảnh giới Niết Bàn?

Có thực lực như thế, ngươi còn đánh lén làm gì?

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ có một đao đó thôi.”

Một đao vừa rồi là Ninh Dạ dùng nguyên thần của bản thân tăng cường cho y, nhưng từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không sử dụng mà chỉ dùng khí thế bản thân kéo dài, chính là chờ thời khắc này.

Cùng lúc, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Trì Vãn Ngưng cũng múa lên,

Cô ra tay chậm hơn Ninh Dạ một chút, nhưng lại là cố ý.

Ngay lúc nguyên thần vừa rời khỏi thân thể, mưa gió vô biên đã được huyễn hóa, bao phủ khắp u cảnh.

Tuy tốc độ của Điền Bất Si rất nhanh nhưng lại phát hiện mình không thể trốn thoát.

Kiếm quang quét qua, nguyên thần Điền Bất Si đã trúng kiếm, nhưng người này cũng rất dũng mãnh, cho dù nguyên thần thụ thương vẫn cường đại như trước, quát lên một tiếng, luồng ý bi khổ bắn ra, Trì Vãn Ngưng chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, thiên địa hiu quạnh, đời người buồn đau, tội gì giãy dụa, sát ý tiêu biến, không thể đâm nổi kiếm thứ hai.

Nguyên thần Điền Bất Si đã lao về phía cánh cửa của u cảnh.

“Vô dụng thôi.” Mượn nhát kiếm của Trì Vãn Ngưng ngăn cản, Ninh Dạ đã ném ra một vật.

Chính là Thiên Cơ điện.

Thiên Cơ điện xoay tròn rồi phóng đại trên không trung, hạ xuống trước cửa u cảnh, cửa điện hướng về Điền Bất Si. Chỉ thấy ánh sáng nguyên thần bay thẳng tới với tốc độ rất nhanh, lao thẳng vào Thiên Cơ điện. Một khắc sau đã nghe thấy tiếng kêu gào trong Thiên Cơ điện, nguyên thần đã rơi vào tranh đấu vô tận.

Ninh Dạ thuận tay thu hồi Thiên Cơ điện, để Điền Bất Si chậm rãi chịu hành hạ trong đó thôi.

Một nguyên thần Vô Cấu cũng là một bảo bối, nếu giữ lại hoàn chỉnh là tốt nhất.

Quay đầu lại nhìn Thanh Lâm, Ninh Dạ chạy tới: “Sư huynh! ’

Vừa rồi Thanh Lâm đã dùng bản thân làm mồi, trúng một quyền của Điền Bất Si. Quyền này là hắn dốc toàn lực xuất thủ, tuy chỉ có một quyền nhưng đánh cho bảo thể của Thanh Lâm tan vỡ, suýt nữa thì thân thể vỡ nát, nguyên thần xuất khiếu như Điền Bất Si.

"