Chương 649 Hoa Dương Tông 2
Một khắc sau chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ đại trận đã tan thành mây khói, cấm chế của mật thất cũng bị giải trừ.
Ninh Dạ đã lao vào mật thất, mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay lên, tiến thẳng vào nội điện, y vung ống tay áo, không thèm nhìn mà hút sạch đống đồ xung quanh vào trong túi. Đáng tiếc, y còn chưa lấy xong, Việt Trọng Sơn đã hạ xuống mật thất.
Ninh Dạ không buồn quay đầu lại, cười ha hả nói: “Đa tạ Việt vương phá cấm giúp ta.”
Câu nói này là để giải vây cho Thanh Dương Tử, bản thân lấy đồ của người ta, còn khiến người ta diệt môn nữa thì đúng là không còn gì để nói.
Trong quyền phong cuồn cuộn, Ninh Dạ đã lại biến mất.
Việt Trọng Sơn thu quyền đứng nghiêm tại chỗ.
Lúc này hắn cũng không vội đuổi, đằng nào thì chạy tới chạy lui kết quả vẫn vậy.
“Việt vương!” Thanh Dương Tử đã chạy tới quỳ xuống dưới đất.
Hắn đang định giải thích, Việt Trọng Sơn đã phất tay nói: “Ngươi không cần giải thích, bản vương đã biết cả rồi. Tên vừa rồi giả mạo ai?”
“Bất Si Chiến Tướng!” Thanh Dương Tử run lẩy bẩy nói.
Nhìn bóng lưng của Ninh Dạ lúc vừa rồi, Việt Trọng Sơn đã phát hiện đối phương trông rất giống Điền Bất Si, lúc này đã kiểm chứng được, Việt Trọng Sơn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ người này không chỉ có pháp thuật dịch chuyển không gian mà còn tinh thông pháp thuật huyễn hóa? Nhưng tu vi mới là cảnh giới Vạn Pháp, theo khí thế của hắn lúc vừa rồi, chắc mới sơ cảnh.”
Ninh Dạ giải vây giúp Thanh Dương Tử, Việt Trọng Sơn lại chú ý quan sát, cho nên không lừa được.
Thanh Dương Tử không ngờ lại bị một tên Vạn Pháp sơ cảnh lừa gạt, cũng đờ ra tại chỗ.
Việt Trọng Sơn quan sát bốn phía xung quanh rồi lẩm bẩm: “Bố trí từ trước sau đó khởi động đại trận, nối liền cấm chế trong mật thất với trận pháp hộ sơn, trong thời gian ngắn đã làm được như vậy, có thể thấy là người tinh thông trận pháp cấm chế.”
Hắn nhìn mật thất; “Vì sao đột nhiên lại thấy hứng thú với mật thất của Hoa Dương tông?”
Việt Trọng Sơn không phải kẻ ngốc, chẳng qua bao năm nay, lâu lắm rồi không có ai khiến hắn chịu thiệt nặng nề như vậy.
Bây giờ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mọi việc bày ra trước mắt, Việt Trọng Sơn càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề không đơn giản.
Từ Liệt, Quân Bất Lạc, còn cả người bí ẩn này...
Nếu cho hắn thời gian, chắc chắn hắn sẽ tra rõ chân tướng.
Khổ nỗi đối phương mang theo Cực Đạo việt chạy lung tung, hắn không thể vứt bỏ Cực Đạo việt nên chắc chắn không có thời gian ngẫm nghĩ.
Lúc này Việt Trọng Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa Phượng Tú sẽ tới, ngươi kiểm kê thổn thất xem mất cái gì, sau đó báo cáo với cô ấy.”
“Tuân lệnh Việt vương!” Thanh Dương Tử hô to.
Gặp đại nạn mà không chết đã là tốt lắm rồi, còn mất đi cái gì thì hắn chẳng để ý.
Sau khi dùng quang độn rời khỏi Hoa Dương tông, một khắc sau Ninh Dạ đã xuất hiện bên cạnh Trì Vãn Ngưng.
“Thế nào rồi?” Trì Vãn Ngưng hưng phấn hỏi.
“Còn chưa kịp xem thử.” Ninh Dạ trả lời.
Tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, Ninh Dạ liếc mắt nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ nó, là Đoạn Long đài.”
Đoạn Long đài là bảo bối tốt, là thần khí sát phạt, có nó thì năng lực tấn công của Ninh Dạ lại tiến bộ.
Khổ nỗi có tiến bộ đến đâu đi nữa cũng không thể tới cấp bậc của Việt Trọng Sơn, tức là chẳng có tác dụng gì.
Chuyện này khiến cho Ninh Dạ lại hạ quyết tâm, sau này cho dù thế nào cũng không tự rước lấy phiền phức như vậy nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, khi còn cảnh giới Tàng Tượng đã đối phó với Vạn Pháp, lúc lên Hoa Luân thì chơi với Vô Cấu, lúc lên Vạn Pháp thì thẳng thắn đối đầu với Niết Bàn.
Ninh Dạ cảm thấy số mệnh của mình đúng là toàn khiêu chiến vượt cấp, hơn nữa còn là nhảy qua hai cấp bậc trở lên.
Chắc sắp qua độ khó địa ngục này rồi chứ?
Trì Vãn Ngưng biết chuyện, cũng rất thất vọng.
Đối với bọn họ mà nói, bây giờ thứ cần nhất là mảnh vỡ Tuyền Cơ xích và Tạo Hóa thần tọa, chỉ hai thứ này mới có thể giúp bọn họ giải trừ cấm chế trên Cực Đạo việt.
“Không sao, cứ tiếp tục tìm, mục tiêu tiếp theo ở đâu?”
“Kiếm Tâm trang.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bốn lần dịch chuyển nữa là đủ. Nhưng tốt nhất không nên chỉ nhắm vào mảnh vỡ, nếu không rất dễ bị nhận ra.”
“Ta hiểu!”
Vì vậy tiếp sau đó, bốn lần dịch chuyển, Ninh Dạ lại giở trò cũ, đi vào Kiếm Tâm trang.
Lần này Việt Trọng Sơn học khôn, thấy trận pháp bảo hộ của Kiếm Tâm trang xuất hiện, hắn không phá trận mà trưởng lão ra lệnh cho trang chủ Kiếm Tâm trang đi truy sát Ninh Dạ.
Nhưng hắn không phá trận không nghĩa là Ninh Dạ không có cách nào.
Ngươi không phá trận thì ta tự bày trận.
Trước khi Việt Trọng Sơn đến, Ninh Dạ đã bố trí một trận pháp nho nhỏ bên ngoài mật thất.
Trận pháp này không mạnh lắm, chỉ là một cấm trận mê hoặc, quan trọng là có thể kéo dài thời gian.
"