Chương 650 Phong tỏa không gian
Nhân thời gian này, Ninh Dạ tự mình phá vỡ cấm chế trong mật thất rồi tiêu sái lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện đi, còn tiện thể cuốn sạch mọi thứ trong mật thất.
Vì vậy Việt Trọng Sơn phát hiện như vậy còn chẳng bằng mình ra tay phá hoại.
Thời gian sau đó, Ninh Dạ cứ thế đi suốt dọc đường, cướp bóc xung quanh.
Để tránh bị phát hiện có liên quan tới mảnh vỡ Thiên Cơ điện nên có mảnh vỡ thì đương nhiên y phải cướp, không có mảnh vỡ y cũng cướp.
Chỉ một ngày, Ninh Dạ đã đánh cướp năm tông môn, ngày thứ hai còn mạnh bạo hơn, đánh cướp sáu tông môn.
Đồng thời, Ninh Dạ cũng nhận được ba mảnh vỡ.
Lần lượt là Bất Diệt tuyền, Tàng Thiên ngục và Tạo Hóa thần tọa.
Cuối cùng cũng nhận được một mảnh vỡ Tạo Hóa thần tọa, cho nên Ninh Dạ vui mừng không thôi.
Nhưng nếu muốn tìm hiểu thấu đáo vẫn rất gian nan, lợi ích duy nhất là rốt cuộc y cũng có thể nhìn thẳng vào Cực Đạo việt.
Vì vậy tiếp đó Ninh Dạ vẫn phải chạy.
Hôm nay Ninh Dạ lại tới một tiên sơn.
Ngọn núi này nguy nga tráng lệ, tiên khí mịt mờ, gọi là Lê sơn, tiên môn trong núi tên là Thiên Lan môn, là một tiên môn trung đẳng, chưởng giáo của môn phái là Lan Thương Thượng Nhân, tu vi Vô Cấu.
Lần này Ninh Dạ không hóa thành Điền Bất Si mà hóa thành Đồ Thiên Quân.
Đằng nào thì chỉ cần là người của Cực Chiến đạo, có biến thành ai cũng có sức uy hiếp, thực ra trong mấy ngày gần đây, hắn đã hóa thành hầu hết Chiến Tướng với Tu La của Cực Chiến đạo, lý giải về thuật huyễn hóa cũng tiến bộ nhiều.
Lúc này đi vào Thiên Lan môn, chỉ thấy một lão đạo bước tới nghênh đón: “Lan Thương tham kiến Huyết Sát Chiến Tướng.”
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ta phụng lệnh vương thượng tra xét gián điệp lẻn vào Liệt châu. Lúc trước thấy gián điệp tới chỗ ngươi, cần tìm kiếm một chút.”
Lan Thương Thượng Nhân nói: “Chiến Tướng đã đưa lý do chính đáng, Lan Thương sao dám không theo, mời chiến tướng đi theo ta.”
Nói xong đã dẫn Ninh Dạ vào sơn môn.
Đi được một quãng đường, Ninh Dạ nhìn xung quanh rồi hỏi: “Lan Thương, hình như ngươi dẫn sai đường rồi thì phải.”
Lan Thương Thượng Nhân dừng bước: “Sao Chiến Tướng lại nói vậy?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Phát hiện thì nói là phát hiện, còn vờ vịt làm gì.”
Lan Thương Thượng Nhân đã lộ vẻ dữ tợn: “Thằng nhãi nhà ngươi giỏi lắm, giả mạo Cực Chiến đạo cướp bóc khắp nơi, cho dù bị Việt vương đổi giết cũng dám hành động như vậy. Ngươi đúng là kẻ ngông cuồng số một trong thiên hạ. Nhưng ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể lớn lối như vậy mãi được ư?”
“Chà chà chà.” Ninh Dạ lắc đầu: “Việt Trọng Sơn còn không đuổi kịp ta, dựa vào đâu mà ngươi dám nói năng ngông cuồng như vậy?”
Lan Thương cười ha hả: “Việt vương đã thông báo thủ đoạn của ngươi cho tất cả các môn phái. Biết ngươi giỏi độn thuật không gian, nhưng ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn dùng độn thuật được ư?”
Theo tiếng nói của hắn, chỉ nghe ‘ong’ một tiếng, cấm chế hiện lên, không ngờ lại là pháp thuật phong tỏa không gian.
Ninh Dạ không lấy làm lạ: “Quả nhiên là vậy? Ta nói mà, bao lâu như vậy rồi, Việt Trọng Sơn không thể không có động tĩnh.”
Thật ra ngay ngày đầu tiên Việt Trọng Sơn đã truyền lệnh thông báo cho các môn phái điều này, cũng yêu cầu lập tức thành lập trận pháp phong tỏa không gian. Thế nhưng trận pháp phong tỏa không gian đâu phải thứ nói bố trí là bố trí được, nó cần thời gian và tài nguyên, bảo vật.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Việt Trọng Sơn yêu cầu nếu trận pháp phong tỏa chưa hoàn thành thì để mặc kẻ trộm, tuyệt đối không được để lộ là đã biết.
Vì vậy thật ra ngày thứ hai trộm bảo vật, thật ra những môn phái bị trộm đã biết Ninh Dạ là giả, nhưng bọn họ nhận lệnh của Việt vương, không dám trái lời, đành phải phối hợp diễn kịch.
Nhưng vấn đề chính là ở đây.
Suy nghĩ của Việt Trọng Sơn không sai, vấn đề là có nhiều môn phái biết chuyện này như vậy, thành lập đại trận phong tỏa không gian cần rất nhiều công sức, làm sao giấu được người nắm giữ Vấn Thiên thuật như Ninh Dạ?
Chẳng qua đối phương đã muốn giả ngu, Ninh Dạ cũng vui lòng bị lừa.
Hai bên ngươi tình ta nguyện, đương nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.
Đợi tới hôm nay, Thiên Lan môn hoàn thành trận pháp phong tỏa không gian đầu tiên, rốt cuộc cũng không tự nguyện bị lừa như những môn phái trước.
Lúc này Lan Thương Thượng Nhân đã cười gằn nói: “Chết đi!”
Một nhát phất trần hóa thành hàng vạn sợi tơ, cuốn về Ninh Dạ như cơn lũ.
Thân hình Ninh Dạ hơi động, đã xuất hiện ở một đầu khác của đại trận, chạy ra ngoài trận: “Cấm chế chỉ có thể phong tỏa không gian, ta vẫn chạy được nhỉ?”
“Nếu để ngươi chạy thoát, sau này Lan Thương ta còn mặt mũi nào đi lại trong giới này.” Lan Thương tức giận cuốn lấy Ninh Dạ.
Hắn đường đường đại năng Vô Cấu, dù thế nào cũng không tin đối thủ có thể chạy thoát khỏi tay mình.
Ninh Dạ cười ha hả: “Đừng nói chắc như vậy.”