Chương 661 Tình duyên 2
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tây Vương làm vậy là không có thành ý.”
Dương Thế Hồng ngẩn ra: “Thế mà ngươi cũng nhìn ra được?”
Quyền vừa rồi của hắn tuy khí thôn sơn hạ nhưng chẳng hề liên quan tới đạo ý về chiến đấu, không ngờ Ninh Dạ lại nhìn ra ảo diệu.
Dương Thế Hồng sắc mặt hung ác, hừ một tiếng: “Cho!”
Tiếng ‘cho’ này vừa rời miệng, tâm thần Ninh Dạ rung chuyển: “Được!”
Việt Trọng Sơn kêu lên: “Ngươi còn dùng kiếp lôi tấn công Từ Liệt nữa thì hắn không thể biểu diễn cho ngươi đâu.”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu thế để ta thả hắn ra là được.”
Sau khi y lên tiếng, kiếp lôi trên bầu trời đột nhiên dừng lại, rốt cuộc Từ Liệt cũng không bị kiếp lôi tấn công nữa, vừa thở phào một hơi thì thấy Ninh Dạ đột nhiên kêu lên: “Cho ngươi!”
Ninh Dạ đột nhiên ném Cực Đạo việt ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung.
Sao lại như vậy?
Các vương ngạc nhiên.
Từ Liệt vô thức bắt lấy Cực Đạo việt.
Việt Trọng Sơn kinh hãi hét lên: “Từ Liệt, buông tay ra.”
Nhưng trong mắt Từ Liệt lại thấy Việt Trọng Sơn đang đánh một quyền tuyệt sát về phía mình.
Từ Liệt vô thức vung quyền đón đỡ, đồng thời nắm lấy Cực Đạo việt, chỉ thấy trên Cực Đạo việt lóe lên ánh tím.
Tử Cực Càn Lôi?
Không được!
Xẹt!
Luồng Tử Cực Càn Lôi đã đánh trúng Từ Liệt.
Một khắc sau, Từ Liệt kêu gào thảm thiết, chỉ thấy trên người hắn là luồng điện quang màu tím cuồn cuộn, thân thể Từ Liệt như tắm trong ánh điện màu tím.
Hắn gào thét điên cuồng, cố chống cự uy lực của Tử Cực Càn Lôi.
Nhưng cho dù trong thời điểm toàn thịnh hắn cũng chưa chắc đã chống được Tử Cực Càn Lôi, huống chi lúc trước đã bị kiếp lôi đánh bị thương.
Chỉ thấy dưới điện quang màu tím, cơ thể Từ Liệt nhanh chóng tan rã, nguyên thần xuất hiện, định bỏ trốn nhưng điện quang màu tím oanh tạc, mặc cho nguyên thần tả xung hữu đột đều không thể thoát khỏi, cuối cùng là một tiếng vỡ tan, nguyên thần hoàn toàn tiêu vong.
Trên bầu trơi tiếng nổ vang rền, mây đen tiêu tán, kiếp lôi thối lui.
Thiên Sát trận biến mất.
“Chết!” Việt Trọng Sơn xuất quyền về phía Ninh Dạ.
Bóng người tiêu tan.
Quyền này cũng chỉ đánh vào không khí.
Thiên Sơn nguyên.
Trên một ngọn núi đá sừng sững, Ninh Dạ gối đầu lên ngực Trì Vãn Ngưng, chân đặt lên đùi Công Tôn Điệp - Công Tôn Điệp đang dịu dàng bóp chân cho hắn.
“Sao ngươi lại trả Cực Đạo việt cho Việt Trọng Sơn? Này, tốt xấu gì thì nó cũng là một thần binh, còn tốt hơn Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Văn Ngưng nhiều.” Rõ ràng là Công Tôn Điệp đang không hài lòng.
“Không làm vậy thì sao mà giết được Từ Liệt? Từ Liệt không chết thì sớm muộn gì thân phận của ta cũng bại lộ.” Ninh Dạ lười biếng trả lời: “Hơn nữa Cực Đạo việt là trọng bảo đứng đầu Cực Chiến đạo, cho dù cầm được cũng không dùng được. Chỉ cần lấy ra thì chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ truy sát, khi đó hắn sẽ biết ta là ai. Thế thì chẳng bằng trả lại, cũng bớt chút chuyện.”
Thanh Lâm bên cạnh nói: “Nói vậy cũng đúng, Cực Đạo việt là một phiền toái, từ bỏ cũng tốt.”
Công Tôn Điệp lẩm bẩm: “Nhưng vẫn quá đáng tiếc. Chúng ta có thể giấu đi, đợi sau này đánh thắng được Việt Trọng Sơn rồi lại lấy ra dùng.”
“Đến lúc thắng được Việt Trọng Sơn thì ta có thể trực tiếp tới Trung Ương vương phủ, cướp lấy Cực Đạo việt, không phải cũng vậy à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Lão già ấy luôn miệng nói đồng ý bỏ qua cho ta, phút cuối vẫn đánh ta một quyền, hắn bội ước trước thì đừng trách tương lai ta quay lại ra tay với Trung Ương vương phủ của hắn.”
Công Tôn Điệp suy nghĩ rồi gật đầu liên tục: “Nghe cũng có lý.”
Tần Thì Nguyệt nhìn bọn họ nói vậy, trong lúc nhất thời cũng chẳng còn gì để nói.
Việt Trọng Sơn là một trong Cửu Châu Chí Tôn nhưng cả Ninh Dạ và Công Tôn Điệp đều không nghi ngờ chuyện tương lai bọn họ có thể vượt qua Việt Trọng Sơn.
Vì vậy Tần Thì Nguyệt cũng không nhịn được hỏi: “Ninh Dạ, rốt cuộc bây giờ thực lực của ngươi ra sao?”
“Thực lực của ta bây giờ?” Ninh Dạ ngạc nhiên: “Cái này thì khó nói. Tính ra chắc ta mà đánh với tu sĩ cấp bậc Công Tôn Điệp thì rất dễ dàng. Nhưng đối phó với Vô Cấu cỡ Quân Bất Lạc thì chưa chắc ta thắng được.”
Trước đây y đã có thể đối phó với Công Tôn Dạ, nhưng bây giờ hắn vẫn chỉ đối phó được với Công Tôn Dạ, chẳng qua lúc chiến đấu sẽ thoải mái hơn, Công Tôn Dạ làm thước đo, tỏ ý ta rất uất ức.
Hết cách rồi, Vạn Pháp và Vô Cấu chênh lệch quá lớn, không dễ nhảy qua, Tần Thì Nguyệt cũng không lấy làm lạ.
Nhưng một khắc sau Ninh Dạ bổ sung thêm một câu: “Nhưng chủ yếu là vì tuy ta ngộ được hai đạo về cực và chiến nhưng còn chưa chuyển chúng thành chiến lực. Lúc trước chỉ tinh thông ảo thuật, quang độn; xét tới lừa đảo và chạy trốn thì còn tạm chứ năng lực chiến đấu chính diện lại là sở đoản của ta.”
Tần Thì Nguyệt đã hiểu: “Sức chiến đấu chính diện là điểm yếu của ngươi, nhưng bây giờ điểm yếu cũng có thể áp đảo Vạn Pháp đỉnh phong, đúng không?”
"