Chương 660 Tình duyên 1
Mẹ nó, ngươi còn ngồi đây xung kích Vạn Pháp lần nữa à?
Ánh mắt Dương Cực Phong lóe lên vẻ tàn nhẫn, đang định tấn công Ninh Dạ thì Việt Trọng Sơn lại hét lên: “Không được!”
“Vì sao?”
“Ngươi không giết được hắn.” Việt Trọng Sơn nói: “Hắn nắm giữ độn pháp xuyên qua không gian, bây giờ còn có Thiên Sát trận bảo vệ, nếu ngươi tấn công hắn thì e là Cực Đạo việt sẽ mất đi mãi mãi.”
Lúc này Việt Trọng Sơn đã bắt đầu tin tưởng Ninh Dạ, tin rằng y sẽ trả lại Cực Đạo việt cho mình.
Dù sao bây giờ Ninh Dạ đã có thể xóa tan cấm chế trên Cực Đạo việt, trực tiếp bỏ trốn, nhưng y không làm vậy tức là có thể đàm phán.
Chẳng qua... chẳng qua, hình như trước giờ mình vẫn không cho hắn cơ hội đàm phán.
Chết tiệt! Việt Trọng Sơn bắt đầu hối hận.
Có vận mệnh che trở, Cực Đạo gia trì, tu vi của Ninh Dạ từ từ tăng cường, đồng thời không ngừng lấy ra linh đan, nuốt vào như đang ăn cơm, khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Sao lại dùng đan dược như vậy?
Chỉ thấy tu vi của Ninh Dạ tăng lên điên cuồng, trực tiếp vượt qua cảnh giới trước đây của y, sau đó không ngờ lại hạ xuống lần nữa.
Ngũ vương đã không biết phải nói gì, vừa khổ sở chống đỡ kiếp lôi vừa nhìn tu vi Ninh Dạ lúc lên lúc xuống, bọn họ biết Ninh Dạ đang nhân cơ hội này rèn luyện lại bản thân nhưng không thể làm gì.
Cứ lên lên xuống xuống như vậy ba lần, Ninh Dạ sờ Tu Di ốc nhưng phát hiện mình đã ăn hết thuốc, bèn gọi với sang Việt Trọng Sơn: “Có đan dược không? Cho ta chút.”
“Ngươi!” Việt Trọng Sơn hộc máu.
Ninh Dạ nghiêm túc nói: ” Ta đã cảm ngộ Cực Đạo việt, ta nói trả ngươi là chắc chắn sẽ trả ngươi. Đan dược! Không cho thì ta đi đây.”
Việt Trọng Sơn không có cách nào, bây giờ hắn không có tư cách đàm phán: “Tất cả mọi người, đưa thuốc cho hắn!”
Ào ào ào, hàng loạt linh dược dồn dập ném cho Ninh Dạ, chỉ riêng Thiên Thần đan đã có hơn mười bình.
Chỉ có Từ Liệt là ngoại lệ vì kiếp lôi điên cuồng giáng xuống, hiển nhiên Ninh Dạ không định lưu thủ, Từ Liệt thầm phẫn nộ nhưng đang phải đối mặt với kiếp lôi khủng khiếp này, thậm chí không có cơ hội lên tiếng.
Ninh Dạ không hề khách khí, dựa vào hỗ trợ từ Bất Diệt tuyền và vận mệnh, hấp thu điên cuồng, thật sự không chịu nổi thì cho Thiên Cơ, khiến cho Thiên Cơ cũng được lợi.
Kiếp lôi càng mạnh mẽ thì vận mệnh càng mạnh, còn bây giờ Ninh Dạ dốc toàn lực tấn công Từ Liệt, được lượng lớn lực lượng vận mệnh hỗ trợ.
Nhưng do Bất Diệt tuyền không hoàn chỉnh nên rất nhiều vận mệnh bị lãng phí, vì vậy Ninh Dạ ra sức tiêu hao, cố gắng giảm bớt lãng phí.
Kiếp lôi không ngừng giáng xuống, khí thế của Từ Liệt cũng dần dần yếu bớt.
“Cứu ta!” Từ Liệt hô to.
Ninh Dạ nói: “Người này dẫn dắt kiếp nạn Thiên Sát, tội ác tày trời, lại có ý đồ với Cực Đạo việt, vốn là tội chết. Ta không giết hắn, lát nữa ta sẽ đánh hắn trọng thương rồi giao cho chư vị.”
Nghe y nói vậy, mọi người nhìn Từ Liệt, cùng ngừng tay, không ngờ lại mặc kệ hắn.
Tu vi của Ninh Dạ tiếp tục lên xuống, vận mệnh tiếp tục hỗ trợ nhưng đã yếu dần đi.
Xem ra Thiên Sát trận này cũng có cực hạn.
Cố gắng dùng hết lực lượng vận mệnh cuối cùng rồi tiêu hóa một lượng đan dược, ổn định bản thân ở mức độ gần Vạn Pháp trung kỳ, lúc này Ninh Dạ mới thở phào một hơi.
Y nhìn sang phía Việt Trọng Sơn, mỉm cười.
Tâm trạng Việt Trọng Sơn bỗng căng thẳng.
“Ngươi đã đáp ứng sẽ trả Cực Đạo việt cho ta.” Giọng diệu có phần uất ức.
“Ta muốn xem Chiến Đạo thư một chút.”
Mẹ nó!
Tứ vương mắng thầm.
Hà Thăng Triêu nói: ” Chúng ta không mang theo Chiến Đạo thư.”
“Không sao, chư vị biểu diễn một lượt là được.” Ninh Dạ nói.
Bây giờ y đang được vận mệnh gia trì, ngộ tính phi phàm, cho dù không đến mức nhìn một lần là hiểu rõ hoàn toàn cũng có thể lý giải bảy tám phần, còn lại thì tự mình suy nghĩ lại sau.
Muốn thành đạo chú trọng ở chữ ngộ, ngộ tính đủ thì nhìn một lần là được.
Dương Cực Phong cười lạnh: “Cực Đạo việt không phải của ông đây, dựa vào đâu mà ông đây phải làm theo lời ngươi?”
Ninh Dạ nhìn sang phía Việt Trọng Sơn.
Việt Trọng Sơn cả giận nói: “Chư vị vương đệ, hôm nay các ngươi giúp bản vương một lần, coi như ta nợ các ngươi.”
Quay lại nhìn Từ Liệt chỉ thấy hắn đã bị đánh tới sứt đầu mẻ trán, khí tức suy nhược, chắc cũng không cần thể hiện nữa rồi.
Hà Thăng Triêu xuất quyền đánh ra, quyền phong ôn hòa, không thấy chút uy lực nào, sau đó hắn thu quyền: “Ngươi nhìn rõ chưa?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Nhìn rõ rồi, Đông Vương không hề giấu giếm.”
Dương Cực Phong điểm nhẹ một cái, âm phong cuốn qua, chẳng dính dáng gì tới chiến đấu cuồng bạo: “Thế cái này thì sao?”
Ninh Dạ tiếp tục mỉm cười gật đầu: “Đã hiểu.”
“Vậy của ta là đây, tiểu huynh đệ nhìn ra được gì?” Dương Thế Hồng cười ha hả xuất quyền đánh ra, thế quyền với uy lực ngập trời, sát ý vô hạn, toàn bộ bầu trời cũng rung chuyển, một chữ chiến lớn xuất hiện trên không, khí thế bao phủ vạn dặm.
"