Chương 666 Người quen cũ của Thiên Cơ môn 2
“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói của bà lão lập tức kéo cao: “Ngươi biến Thiên Cơ điện thành ma điện?”
“Không hoàn toàn là như vậy.” Ninh Dạ ngụy biện: “Thần vật trong đó không bị xâm nhiễm, chỉ thay đổi ở bên ngoài, bên ngoài thôi.”
“Nghiệt đồ! Mất nết!” Bà lão tức giận nâng cây gậy đầu rồng đánh lia lịa lên người Ninh Dạ.
Lúc này hiệu quả Tiệt Thiên thuật đã bị tiêu trừ, Ninh Dạ có thể chạy trốn.
Nhưng bậc trưởng bối muốn đánh, y nào dám chạy, đành ôm đầu bay loạn, miệng nói: “Đệ tử biết sai rồi, ngài muốn đánh thì cứ đánh nhưng tốt xấu cũng nên nói một tiếng, rốt cuộc ngài là tiền bối nào vậy?”
“Đánh xong đã rồi nói!”
Gậy đồng rồng đánh bồm bộp lên mông Ninh Dạ.
Ninh Dạ vui mừng: “Ngài nghỉ ngơi chút cho lại sức, đệ tử da dầy thịt béo, cẩn thận kẻo mệt quá.”
Bà lão càng nổi nóng, ánh sáng trên gậy đầu rồng biến ảo, miệng quát lên: “Đạo pháp vô cực, thiên ý như đao!”
Xoạt!
Mông với eo của Ninh Dạ đã bị tước đi một mảng lớn.
“Đệ tử biết sai rồi!!!”
Trên bầu trời phương xa, Ninh Dạ bị bà lão đánh cho chạy trối chết.
Nhưng đối phương là trưởng bối, còn không thể hoàn thủ.
Được rồi, có hoàn thủ cũng chẳng đánh lại được.
Bà lão chém Ninh Dạ chín chín tám mươi mốt đao, lại đánh một trăm lẻ tám côn, mỗi côn nặng như núi, cho dù Ninh Dạ mình đồng da sắt cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Đánh mãi một lúc lâu bà lão mới dừng tay, thở hổn hển nói: “Thôi được rồi, bỏ đi, già rồi, không đánh nổi nữa.”
Ninh Dạ uất ức đầy bụng: “Không nhìn ra là ngài không đánh nổi nữa.”
Thân thể của y hiện tại, cho dù là cao thủ cỡ Tứ Cửu Nhân Ma tấn công, thủ đoạn bình thường cũng khó mà gây thương tổn tới y.
Ngươi đánh ông đây... à không, đánh đệ tử đây đau như thế mà còn mặt mũi nói mình không đánh nổi nữa?
Bà lão trừng mắt với y: “Tên khốn kiếp, đồ của tổ tông mà dám sửa đổi bừa bãi như vậy à?”
Ninh Dạ uất ức nói: “Thì còn cách nào đâu! Toàn bộ Trường Thanh giới đều nhìn chằm chằm vào, nếu đệ tử không sửa đổi, vừa lộ diện là sẽ bị nhận ra. Thiên Cơ điện vốn là thần vật, nếu phát huy được hiệu quả thì chiến đấu chính diện cũng có thể chiến thắng vượt cấp.”
Bà lão cũng hiểu ý Ninh Dạ, thở dài: “Chẳng trách ngươi có thể hô mưa gọi gió trong Trường Thanh giới... Ngươi là Ninh Dạ phải không?”
Ninh Dạ căng thẳng: “Sao ngài nhận ra?”
“Hừ!” Bà lão hầm hừ: “Ngươi quên lão thân am hiểu cái gì rồi à.”
Tiệt Thiên thuật.
Nhưng Ninh Dạ lại lấy làm khó hiểu: “Tuy Tiệt Thiên thuật là truyền thừa của Thiên Cơ môn nhưng vốn không đầy đủ mà.”
“Cần gì đầy đủ? Chuyện tiền bối không làm được, chẳng lẽ hậu bối không thể tu bổ à? Đã có cơ sở, muốn phát huy, thậm chí phát triển thêm một bước cũng không phải việc khó.” Bà lão kiêu ngạo nói.
“Hóa ra suy nghĩ của chúng ta tương đồng.” Ninh Dạ vui mừng.
“Ai tương đồng với ngươi? Lão thân là cải tiến, ngươi gọi là phá hoại!” Vừa nhắc tới chuyện Thiên Cơ điện là bà lão tức giận tới nỗi ma hóa.
Ninh Dạ cợt nhả: “Còn chưa biết nên xưng hô với tiền bối ra sao, cứ gọi tiền bối tiền bối, cũng có vẻ không ổn?”
Bà lão tức giận hừ một tiếng: “Đạo hiệu Vong Ưu.”
“Hóa ra là Vong Ưu tiên sư.” Miệng thì Ninh Dạ nói vậy nhưng trong đầu có nghĩ thế nào cũng không ra Thiên Cơ môn có một vị như vậy từ lúc nào.
“Không cần nghĩ nữa, ta vốn không phải người của Thiên Cơ môn.” Vong Ưu tiên bà nói.
“Hả?” Ninh Dạ kinh ngạc.
“Đi theo ta, gọi cả hai cô bé của ngươi nữa.” Vong Ưu tiền bối nói xong đã bay về phương xa.
❖ ❖ ❖
Bay theo bà lão này, Ninh Dạ phát hiện bọn họ đang phi hành về phía một bờ hồ, đi tới một mặt hồ thanh tĩnh. Bà lão vung tay, trên mặt hồ xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo không lớn, không biết dùng thủ đoạn gì mà giấu giếm được, xem ra chưa từng bị người ngoài phát hiện.
Vong Ưu tiên bà nói: “Đi vào.”
Nói đoạn đáp xuống mặt hồ nhưng không lên đảo, chỉ thấy trong hồ có một con quái ngư nhảy ra, há to miệng lớn.
Vong Ưu tiên bà trực tiếp nhảy vào miệng cá, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp cũng đành đi theo.
Con cá kia nuốt lấy bọn họ rồi chìm xuống nước, đi tới dưới đảo, không ngờ bên trong lại có động thiên khác. Nó bơi thẳng vào trong phủ, há miệng phun bốn người ra.
Trì Vãn Ngưng thán phục: “Hóa ra hòn đảo kia cũng chỉ là bề ngoài, bên dưới mới là địa điểm bí mật thật sự.”
Bà lão dẫn ba người vào trong: “Ngoài chuyện đó ra còn nhìn ra điều gì nữa?”
Ninh Dạ nói: “Tàng Thiên ngục, chắc đảo này có một mảnh vỡ Tàng Thiên ngục, ngăn cách khí tức, ẩn giấu hành tung, chẳng trách nó khó bị phát hiện tới vậy.”
“Hừ, coi như ngươi còn có chút căn cơ.” Vong Ưu tiên bà nói với vẻ khinh thường.
Bà lão dẫn cả ba vào sâu bên trong, chỉ thấy trong đó có một căn nhà tranh, ngoài ra không còn gì khác.
"