← Quay lại trang sách

Chương 669 Thánh nhân

Lúc này Quân Bất Lạc lại xuất hiện, ra tay trộm mất La Hầu. Cực Đạo việt không mất trộm nên Việt Trọng Sơn truy sát Quân Bất Lạc khắp cả Liệt Châu. Quân Bất Lạc lợi dụng Vô Thiên thần thuật của bản thân, cướp bóc các tông môn xung quanh Liệt Châu, cuối cùng còn có ý đồ với cả Trấn Bắc vương phủ.

Còn khi đó Từ Liệt đã trở lại vương phủ, sau khi biết Việt Trọng Sơn tới, tự thấy bản thân khó thoát khỏi tai kiếp, bèn thẳng thắn phát động Thiên Sát trận, định liều mạng sống mái với Việt Trọng Sơn, nhưng cuối cùng chết thảm dưới tay tứ vương liên thủ.

Còn chuyện có cơ hội cảm ngộ Chiến Đạo thư cũng không lừa gạt.

Lời nói này có thật có giả, nghe xong Phong Đông Lâm cũng choáng váng.

“Chẳng trách gần đây Quân Bất Lạc không thấy tăm hơi, hóa ra bị ngươi lừa đi trộm La Hầu. Thằng nhóc này được lắm, ngay Đông Sứ mà cũng điều động được.”

Ninh Dạ ấm ức nhún vai: “La Hầu nằm trong tay Việt Trọng Sơn, dù sao ta cũng chỉ là cảnh giới Vạn Pháp, còn là người yếu nhất trong Tứ Cửu Nhân Ma, chỉ mình ta thì tuyệt đối không thể làm được, vì vậy chỉ có thể mời Đông Sứ ra tay, tiện thể lợi dụng Từ Liệt, không ngờ ngược lại chơi chết cả Từ Liệt và Đồ Thiên Quân.”

Y mặt không đổi sắc đã ôm hết công lao trong cái chết của Từ Liệt và Đồ Thiên Quân.

Phong Đông Lâm cười ha hả: “Thế Quân Bất Lạc thì sao? Nếu hắn thành công rồi sao không về Đông Phong quan?”

Ninh Dạ trả lời: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng khi đó Việt Trọng Sơn đang truy sát Đông Sứ khắp nơi, rõ ràng Đông Sứ có thể dùng Vô Thiên thần độn trực tiếp bỏ trốn, nhưng lúc trái lúc phải, không chịu rời khỏi. Ta còn tưởng ngài ấy đang trêu đùa Việt Trọng Sơn, nhưng không ngờ Từ Liệt lại phát động Thiên SÁt trận, ngược lại còn ảnh hưởng tới cả ngài ấy. Từ Liệt giao chiến với tứ vương, lan tới Đông Sứ, khiến cho Đông Sứ bị trọng thương rời khỏi. Giờ ấy à, ta nghĩ ngài ấy còn đang dưỡng thương. Hơn nữa trên tay ngài ấy có La Hầu...”

Y không nói tiếp nhưng Phong Đông Lâm đã hiểu.

Chắc chắn Quân Bất Lạc không muốn giao La Hầu ra, vì vậy mượn cơ hội dưỡng thương giấu giếm La Hầu.

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Tên khốn kiếp này, chỉ biết nghĩ tới mình. Chẳng trách mấy lần dùng hỏa phủ đưa thư mà không thấy tin tức gì, giờ còn dùng lý do bế quan dưỡng thương để né tránh chúng ta. Thế cũng được, càng dễ giải quyết chuyện Đông Phong quan.”

Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn đã có giao dịch, thuê Đông Phong quan trăm năm. Quân Bất Lạc vắng mặt lại càng hay, tốt nhất hắn rụt cổ trong xó xỉnh nào đó trăm năm, sau khi trở về sẽ trả lại mọi thứ nguyên vẹn.

Còn Ninh Dạ không nói Quân Bất Lạc đã chết, là tránh gây phiền toái cho mình.

Sau này tin tức về cái chết của Quân Bất Lạc đưa về, đó cũng là vì hắn tham lam, không liên quan gì tới Ninh Dạ. Quan trọng nhất là mấy chục năm sau lông cánh của ông đây đủ cứng rồi, sao phải sợ ngươi!

Lúc này thấy đã qua cửa của Phong Đông Lâm, Ninh Dạ nói: “Thuộc hạ đã báo cáo xong, nếu không có chuyện gì khác, xin được lui xuống.”

“Đừng vội, lần này ngươi lập công rất lớn, Ngũ Vương của Cực Chiến đạo bớt đi một, đây là công to, chưởng giáo không thể không phong thưởng cho ngươi.”

Ninh Dạ đã được rất nhiều lợi lộc, cũng chẳng để ý tới ban thưởng gì, ban thưởng có cho y thần vật không?

Vì vậy y chỉ nói: “Lần này đi sứ, đâu đâu cũng là nguy hiểm, thuộc hạ cũng gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc vài lần, còn bị đại năng cảnh giới Niết Bàn quyết chiến, tự thấy bản thân quá nông cạn. Giờ thuộc hạ chỉ muốn ra ngoài du lịch một phen, tự mình tu hành.”

Phong Đông Lâm ngạc nhiên: “Ngươi mới về cơ mà? Lại muốn đi à?”

Ninh Dạ trả lời: “Mấy lần trước ra ngoài đều có nhiệm vụ trên người. Bao giờ Ninh Dạ muốn một hành trình tự do không ràng buộc. Thế giới rất lớn, Dạ muốn được rảo bước ngắm nhìn.”

Ninh Dạ quyết tâm muốn làm một chuyến lữ hành không có gì trói buộc.

Mấy năm nay y đi qua đi lại giữa một đám đại năng, dốc hết tâm trí sức lực ra, tuy nhận được không ít lợi lộc, nhưng cũng có chỗ xấu, đó là đầu óc không được thoải mái.

Người tu tiên quan trọng nhất là đầu óc thoải mái, tâm thần thư thái, tính toán quá nhiều thì tâm tư rẽ trái quẹo phải, dễ đánh mất bản tâm của mình.

Khi tu vi còn yếu thì chú trọng tài nguyên, phải theo đuổi cả bảo vật công pháp.

Khi tu vi lên tới trình độ nhất định phải là rèn luyện tâm linh.

Sau khi trải qua Thiên Sát tuyệt trận, Ninh Dạ càng có thêm cảm ngộ về điều này.

Giờ Quân Bất Lạc đã chết, Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn và Mộc Khôi tông bận bịu chuyện thuê Đông Phong quan, tạm thời không còn việc gì khác. Sau khi xong chuyện này e là Mộc Khôi tông lại đưa nhiệm vụ gì đó cho y, khiến y tiếp tục bận rộn.

"