← Quay lại trang sách

Chương 670 Lan tới 1

Vì vậy lần này y muốn được thống khoái quên đi tất cả, vân du một phen.

Vì vậy y từ bỏ cả vị trí Huyền Sách Sứ, Huyền Sách Sứ và tính toán mưu kế đều là ô dù của kẻ yếu, giờ đã có tu vi thì không còn cần thiết, thẳng thắn tặng cho Dương Nhạc.

Dương Nhạc cực kỳ vui mừng trước chuyện này, theo Ninh Dạ nhiều năm như vậy, giờ cũng coi là khổ tận cam lai.

Đương nhiên ngoài miệng vẫn thề thốt, bất luận thân phận của Ninh Dạ ra sao, trước sau gì hắn vẫn là người của Ninh Dạ.

Ninh Dạ lại không coi lời này là thật.

Dương Nhạc và Ngự Phong Tử đều là kẻ từng bươn trải trong tổ chức lớn, có thể dùng nhưng không thể tin cậy. Cũng may Ninh Dạ không mong thuộc hạ của mình là loại tử trung, chỉ cần bọn họ nghe lời là được.

Trì Vãn Ngưng vốn định đi cùng Ninh Dạ, nhưng sau chuyện lần này cô cũng có cảm ngộ, Thái Thanh Thần Thủy quyết có đột phá, cho nên quyết định ở lại cảm ngộ thần thông. Ninh Dạ lên đường một mình.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Ninh Dạ quyết định đi tới Hải Châu.

Hải CHâu là vị trí của Yên Vũ lâu, tới giờ Trì Vãn Ngưng vẫn là gián điệp của Yên Vũ lâu, có không ít người trong Yên Vũ lâu biết thân phận của cô, sớm muộn gì đây cũng là phiền phức.

Tuy Ninh Dạ luôn miệng nói muốn có một hành trình không ràng buộc, nhưng tới lúc thật sự lựa chọn vẫn vô thức chọn Hải Châu có liên quan lợi ích - hắn cũng biết thể chất “tai ương” của mình, đi tới đâu cũng có thể mang tới phiền phức. Đã thế chẳng thà gây họa cho Yên Vũ lâu.

Trước khi lên đường, Ninh Dạ tới Tàng Kinh phong một chuyến, chọn vài môn tiên pháp tu hành rồi lập tức xuất phát.

Lần này hắn không có nhiệm vụ gì trên người, bay suốt dọc đường cũng khá thoải mái.

Trời quang mây tạnh, chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái.

Ngày hôm đó, cuối cùng Ninh Dạ cũng bay tới vùng biển phía tây.

Ra tới biển chính là địa phận của Hải Châu.

Hải Châu được tôn là châu phủ của vạn đảo, vùng biển bao la bát ngát, có vô số hòn đảo, còn có tiên sơn trên biển, trôi theo cơn sóng.

Đó là tiên sơn chân chính, di chuyển theo sóng biển, có cái trên lưng rùa lớn, cá lớn, có cái lại lơ lửng trên không, còn có cung điện thủy tinh dưới biển sâu, mờ ảo vô tung.

Nghe nói Yên Vũ lâu là một cung điện dưới biển như vậy. Bản thân nó cũng như Cực Đạo cung, là một cung điện thần vật, có thể lên trời xuống biển, vì vậy vị trí của nó không cố định mà cũng như tên gọi, như khói như mưa, khó mà nắm bắt.

Ninh Dạ vốn không định chủ động gây sự với Yên Vũ lâu, chỉ tùy ý phi hành, không biết bay được bao lâu, phía xa xuất hiện một hòn đảo.

Chỉ thấy đảo kia vắt ngang chân trời, như con cá lớn nằm trên mặt biển, trên đảo có thành, còn thấy được người qua lại rộn ràng.

Y bèn hạ xuống đám mây.

Theo lý thuyết, khu vực có tu sĩ giám sát, hễ là có người cưỡi mây thì chắc chắn sẽ bị giám sát, kiểm tra kỹ lưỡng.

Nhưng lúc này Ninh Dạ công khai hạ xuống trên đảo mà không có bất cứ tu sĩ nào tới hỏi, y biết có lẽ đây chỉ là hòn nhỏ bình thường, không có môn phái tu tiên nào.

Lần này y chỉ định vân dung nên cũng không để ý, không có tu sĩ quấy nhiễu ngược lại càng thoải mái, vì vậy tùy ý đi tới một tòa thành gần đó.

Thân hình lấp lóe, người đã vào thành.

Vừa vào thành đã thấy dân chúng trong thành qua lại, tình cảnh khá náo nhiệt.

Ninh Dạ tùy ý đi dạo trên đường.

Mấy năm nay y lúc thì tu hành, lúc lại tính toán, rất ít khi an nhàn ranh rỗi, cũng rất ít khi bình ổn lại tâm tình, cảm ngộ nhân sinh.

Giờ được ít ngày rảnh rỗi, y đi trên đường, quan sát phàm nhân du ngoạn xung quanh, đứng trước quán hàng rong cò kè mặc cả, cảm giác cũng không tệ.

Nhưng không biết vì sao những người kia thấy y là tự động tránh xa vạn dặm, cứ như trên người Ninh Dạ có thứ gì bẩn thỉu.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ tùy tiện bước đi.

Đột nhiên dừng lại, hóa ra có người kéo góc áo y.

Quay đầu nhìn sang, lại thấy là một cô bé người ngợm bẩn thỉu, tay cầm một bó hoa tươi màu xanh lam, không biết là hoa gì, đang rụt rè nhìn y, miệng nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, mua hoa của ta đi.”

Ninh Dạ còn chưa kịp nói gì đã thấy một người phụ nữ mập mạp lao tới, ôm lấy đứa bé: “Không được!”

Nói xong người phụ nữ kia lập tức cúi đầu khom lưng với Ninh Dạ, sắc mặt căng thẳng: “Đứa bé nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm tiên nhân...”

Ninh Dạ nhìn người phụ nữ kia: “Không sao, nhưng ta có một câu hỏi?”

Người phụ nữ mập mạp thấy Ninh Dạ không có vẻ hung dữ, cũng đỡ căng thẳng hơn một chút: “Tiên nhân có chuyện gì, xin cứ hỏi.”

“Trông dáng vẻ của các ngươi, hình như đều biết ta là người thế nào? Rõ ràng các ngươi đều là phàm nhân, sao lại biết ta là người tu tiên?”

"