← Quay lại trang sách

Chương 672 Nguyên từ 1

Tiểu nhị trong quán sợ tới mức run rẩy: “Tiểu nhân không dám.”

“Thế mà dám chơi trò này với ta!” Ninh Dạ không khỏi bực bội.

Hắn vốn căm ghét người tu tiên gây ra đau đớn cho người khác, nhưng lúc này nghe câu nói của tiểu nhân trong quán lại đột nhiên ý thức được, e là có rất nhiều phiền phức là do đám phàm nhân này tự chuốc lấy.

Chỉ vì một chút ân oán cá nhân mà định lợi dụng thế lực cao tầng?

Đúng là nực cười!

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Nếu là người thích xử lý thù hận trực tiếp, thấy ngươi làm vậy chắc đã cho một chưởng đập chết. Nhưng xử lý thù hận như vậy tuy sảng khoái nhưng ác danh sẽ đeo bám mãi không thôi, chỉ kéo theo càng nhiều sợ hãi và căm ghét. Thế mới nói tiên ắt có tội, phàm chắc gì vô tội. Có bao nhiêu thị phi là bản thân chuốc lấy? Đây chính là họa phúc tự rước.”

Tiểu nhị sợ tới mức run lên lẩy bẩy, không dám nói năng gì.

Thấy dọa hắn đã đủ, Ninh Dạ xua tay nói: “Cút đi.”

Thấy tiểu nhị kia ảo não rời khỏi, Ninh Dạ mới phi thân ra ngoài.

Y chẳng buồn che giấu nữa, cứ thể bồng bềnh hạ xuống, che trước kiệu hoa.

Công tử nhà họ Đoàn lập tức căng thẳng, đám người ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, chỉ sợ thánh nhân biến thân.

Ninh Dạ tùy ý nhìn vào trong kiệu, với thị lực của y thì màn kiệu và khăn voan làm sao che nổi. Sau khi thấy được gương mặt tân nương, y cười nói: “Đúng là một cô gái thanh tú. Công tử nhà họ Đoàn được ôm mỹ nhân về, diễm phúc cũng không cạn.”

Tân lang càng lúc càng kinh hãi, đang định quỳ xuống thì một luồng kình lực vô hình đã nâng hắn lên, không quỳ xuống nổi, thậm chí không nói được thành lời.

Ninh Dạ nói: “Xem ra ta ở đây, dù thế nào cũng quấy nhiễu tới các ngươi. Thế thì ta đi đây.”

Ném lại chút bạc trắng: “Đây là quà biếu, coi như chúc mừng hôn sự.”

Nói đoạn đang định bay đi.

“Xin tiên nhân chờ một chút!”

Trong kiệu lại vang lên tiếng hô.

Chỉ thấy tân nương trong kiệu chạy ra, vén khăn voan, là một dung mạo xinh xắn.

“Nương tử!” Tân lang kêu lên.

Chỉ thấy tân nương không hề sợ hãi, nói: “Rượu đâu!”

Bên cạnh tự có người mang rượu mừng, bưng một vò đến.

Tân nương nâng vò rượu đi tới trước mặt Ninh Dạ, dịu dàng thi lễ; “Đa tạ quà tặng của tiên nhân, hôm nay Uyển Nhi kết hôn, xin lấy rượu này cảm tạ thiên ân của tiên nhân.”

Ninh Dạ hơi ngạc nhiên: “Ngươi đúng là một cô bé thú vị. Người nơi đây thấy ta, kẻ thì sợ, người thì giả bộ, không thì tránh né, hiếm có ai can đảm như ngươi.”

Y nhận rượu, vỗ bay tấm niêm phong, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó cười dài nói: “Rượu rất bình thường nhưng thịnh tình không tệ. Nhận rượu của ngươi, lại ban cho ngươi chút lợi ích.”

Nói xong chỉ tay một cái, con rối đất ven đường sống lại, nhảy vào trong lòng Ninh Dạ, nhưng lại bị Ninh Dạ tóm lấy đưa vào tay tân nương: “Thứ này được ta điểm hóa, tạm thời có sự sống, có thể là bạn chơi, tặng ngươi làm quà.”

Đây là thủ đoạn nhận được từ Hư Thần chú của Vong Thiên Cơ, có thể khiến vạn thông linh, có linh thức, có linh tính, cho dù là cọng cây ngọn cỏ cũng có trí tuệ. Chú này thường dùng để cường hóa thuật cơ quan, vì vậy Ninh Dạ rất ít khi sử dụng trước mặt người ngoài, lần này lại dùng trên một món đồ nho nhỏ, đúng là hiếm thấy.

Không ngờ tân nương lại lùi một bước: “Câu cửa miệng của phụ thân là thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, thảo dân không dám nhận bảo vật này.”

Nghe cô nói vậy, Ninh Dạ cũng kinh ngạc: “Là ta sơ sẩy.”

Tiếp đó lại chỉ tay vào con rối một cái, chỉ thấy khí tức của con rối lập tức uể oải.

Ninh Dạ nói: “Giờ thì được rồi, thứ này chỉ có tuổi thọ ba ngày, sau ba ngày tự biến thành đất đá.”

Không ngờ ánh mắt tân nương lại càng ảm đạm: “Một câu nói của ta lại khiến một vật nhỏ vừa nhận được sinh mệnh lại chết trẻ.”

Thấy cô như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Ngươi thật thú vị, nhưng không phải lo, nó vốn không phải sinh vật, tất cả linh tính chỉ là biểu tượng. Nhưng cho dù có cũng không phải hiếm hoi gì. Có một số sinh mệnh đã được định sẵn chỉ sống được ba ngày, đối với nó, đây chính là cả cuộc đời.”

Ánh mắt tân nương sáng lên: “Đúng vậy, chỉ cần bên nhau một đời. sinh mệnh dài ngắn ra sao có gì đáng ngại?”

Nói xong đã nhìn sang phía tân lang.

Ngay cả Ninh Dạ cũng không khỏi than thở: “Phụ thân ngươi dậy không sai, đúng là cô gái có gia giáo. Nhưng tiên phàm khác biệt, duyên phận đã hết, đành từ biệt ở đây thôi.”

Nói xong y xoay người bay đi.

“Cung tiễn thượng tiên!” Mọi người bên dưới đồng thanh hô.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười, vung tay bay đi.

Đang định tăng tốc bay khỏi thì đột nhiên trong lòng có cảnh giác.

Không đúng!

Ninh Dạ vô thức thi triển Kim Thân hộ thể, đồng thời một luồng linh lực cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, quét qua người Ninh Dạ mà không gây tổn hại tới y.

"