Chương 671 Lan tới 2
Người phụ nữ mập mạp cố nặn ra một nụ cười: “Chúng ta là phàm nhân tục tử, nào có nhãn lực như vậy. Nhưng chỉ nhìn là biết tài nguyên từ bên ngoài tới. Hôm nay trên đảo không có thuyền...”
“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ đã hiểu.
Hải đảo này không như phải nơi qua lại thuận tiện như lục địa. Giao thông giữa các đảo khá bất tiện, vì vậy người ngoài nhìn vào là biết.
Phàm nhân tuy không có thuật vọng khí nhưng tự có phương thức giản dị của bản thân để nhận ra người tới.
Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ lấy chút tiền bạc đưa cho người phụ nữ kia; “Ta mua chỗ hoa này. Đừng sợ, ta chỉ tùy tiện tới ngắm nhìn chút thôi.”
Nghe nói như vậy, người phụ nữ mập mạp thở phào một tiếng, vui mừng hớn hở: “Tiểu nhân biết tiên nhân là người tốt mà.”
Nói xong hoan hỉ nhận tiền bạc.
Cách đó không xa, dân chúng thấy vậy, tâm trạng đang căng thẳng lập tức tiêu tan, đồng thời vái chào Ninh Dạ.
Hóa ra đám người này cũng biết tiên nhân có tốt có xấu.
Lúc này thấy thái độ của Ninh Dạ ôn hòa, chi tiêu hào phóng, biết không phải ác tiên nên cũng vui vẻ.
Ninh Dạ cũng không tự cao tự đại, chỉ tùy ý đi dạo, thi thoảng lại bắt chuyện với người khác.
Y là người tu tiên, dân chúng nơi này cũng tôn trọng y nên biết gì đáp nấy.
Ninh Dạ cũng biết được, nơi đây gọi là Lưỡng An đảo, trên đảo có một nước nhỏ gọi là Trì Quốc.
Nước nhỏ ít dân, chỉ giữ một góc, không có sản vật phong phú nên bình thường cũng không có tiên nhân qua lại.
Người tu tiên tuy hung dữ gây họa, nhưng không phải ai cũng vậy. Thật ra tính kỹ thì đa số vẫn là người tốt. Chỉ có điều năng lực của người tu tiên quá lớn, một người gây hại thôi cũng có thể là tai ương đối với cả thành, chính vì vậy phàm nhân thấy tiên nhân là lập tức biến sắc.
Nhưng người tu tiên đã tồn tại thì không thể tránh được, chỉ mong bản thân may mắn, không gặp phải ác tiên.
Cho nên thái độ của người dân trên đảo đối với Ninh Dạ cũng rất đơn giản thuần túy, phân chia tốt xấu rất đơn thuần, không động chút là giết người thì coi là người tốt.
Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng không biết phải nói sao.
Phàm nhân không có yêu cầu gì đối với tiên nhân, yêu cầu của người tu tiên đối với bản thân lại càng thấp.
Trong thời đại này, chỉ cần ngươi không tùy tiện giết người, ngươi chính là người tu tiên tốt.
Còn có tiền hay không thì không đáng kể.
Cũng may Trì Quốc vốn diện tích nhỏ, chủ yếu tự cung tự cấp, Ninh Dạ có ăn uống không trả tiền thì mọi người cũng không dám oán thán, thậm chí vẫn nói y là thiện tiên.
Y chịu chi tiền, thậm chí còn chi dư, thế thì không chỉ là thiện tiên mà là thánh nhân.
Tiêu chuẩn luôn thay đổi theo con người, theo từng thời điểm.
Trong mắt phàm nhân, tiêu chuẩn của thánh nhân thấp tới như vậy.
Cho nên sau khi xác nhận Ninh Dạ là thánh nhân, tin tức nhanh chóng lan truyền, trong thành cực kỳ vui mừng. Thi thoảng lại có đứa bé tới xin bạc, cũng may người lớn ngăn cản kịp thời, chỉ sợ chọc giận thánh nhân, thánh nhân biến thành ác tiên. Nghe nói chuyện như vậy từng xảy ra rồi.
Vì vậy Ninh Dạ cũng biết, theo một mức độ nào đó, bọn họ vui vẻ không phải vui vì Ninh Dạ “thiện”, đa phần là một loại ngụy trạng.
Tức là thử dùng gương mặt tươi cười của mình để làm mềm tâm địa sắt đá của tiên nhân.
Đây là cách cầu sinh của dân chúng.
Thế đạo chó chết này, biến dân chúng thành con hát.
Ninh Dạ tới đây vốn là gặp nơi yên lành, trải nghiệm hồng trần, giờ lại là xem kịch, một đám con hát nịnh nọt, nhìn gương mặt đám người miễn cưỡng Mặc châu lấy lòng, y cũng cạn cả hứng, vẫy tay nói: “Thôi thôi, các ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Nghe y nói vậy, mọi người cũng cực kỳ nghe lời, dồn dập giải tán.
Ninh Dạ tìm một quán rượu ngồi xuống, nhìn ra xa qua song cửa sổ.
Phía xa chợt có tiếng kèn.
Tập trung quan sát thì thấy là một nhóm người khua chiêng gõ trống. Tiếng chiêng trống huyên náo đi tới, một thư sinh cưỡi trên con ngựa lớn ngẩng cao đầu, trên người thắt hoa đỏ, phía sau còn có một chiếc kiệu.
Hóa ra là có người kết hôn.
Nhưng tính toán thời gian lại có vẻ không đúng.
Ninh Dạ nói: “Chủ quán, hình như giờ lành của hôm nay đã qua, đón dâu lúc này có phải hơi muộn không?”
Tiểu nhị bên cạnh cúi đầu khom lưng nói: “Đúng là hơi muộn, đúng là hơi muộn.”
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Ninh Dạ mới hiểu: “Là vì ta?”
Tiểu nhị kia lúng túng; “Lúc trước không biết tính cách của tiên nhân, vì vậy...”
“Không sao.” Ninh Dạ cũng không để ý.
Nhìn xuống dưới lầu, Ninh Dạ nói: “Hôn lễ như vậy, xem ra là nhà giàu trên đảo?”
“Đúng vậy, là công tử nhà Đoàn lão gia kết hôn, nghe nói cô dâu là đệ nhất mỹ nhân trên đảo.”
“Hả?” Nghe nói như vậy, Ninh Dạ liếc mắt nhìn tiểu nhị, như đang suy tư: “Quan hệ giữa ngươi và nhà Đoàn lão gia không được tốt?”
"