Chương 674 Đường ở dưới chân
Năm xưa Ninh Dạ có thể biến ánh sáng thành lưỡi kiếm, giờ biến nước thành kiếm, biến mây thành kiếm lại càng dễ dàng, uy lực càng mạnh.
Nam nhân áo vàng thi triển liên tục mười hai pháp thuật phòng thân, nhưng chiêu nào cũng bị phá vỡ, mưa kiếm đâm qua người, đánh hắn thành cái sàng.
“Á!” Nam nhân áo vàng kêu thảm, nguyên thần bay ra, vẫn la hét điên cuồng: “Ngươi dám giết ta, cha ta sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Theo lời nói của hắn, một luồng thiên hỏa hừng hực bay lên không trung, giáng xuống người Ninh Dạ, đồng thời lại có một con chim chở nguyên thần của nam nhân áo vàng bay về phương xa.
“Mộc Linh điểu, Hỏa Phượng hoàn? Hóa ra là đệ tử của Ngũ Hoàn Thượng Nhân, à không, là con trai.” Ninh Dạ cười lạnh, ấn một cái về phía xa: “Về cho ta!”
Chỉ thấy Mộc Linh điểu kêu lên thê lương, không khống chế nổi bay trở lại.
Nói lại thì hắn đúng là xui xẻo, Mộc Linh điểu là một loại cơ quan, mà dùng cơ quan trước mặt Ninh Dạ đúng là múa rìu qua mắt thợ. Y thi triển Hư Thần chú, trực tiếp khống chế Mộc Linh điểu, mang nguyên thần người kia trở lại.
Còn Hỏa Phượng hoàn, tuy uy lực không yếu nhưng Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, để mặc vòng lửa đánh lên người cũng chỉ tạo thành một luồng sáng rực rỡ, đốt cháy một chút, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.
Người kia hoảng hốt: “Tha cho ta đi mà!”
“Nói với những người vô tội bị người giết chết ấy.” Ninh Dạ ngoắc tay một cái, đã tóm lấy nguyên thần.
Y quay đầu lại nhìn sang phía Thiên Cơ, Triệu Hâm Thành đã bị Thiên Cơ đốt gần chết nhưng vẫn gắng gượng chèo chống.
“Mau lên, lúc nào cũng lười biếng, một tên vừa bước vào cảnh giới Vạn Pháp mà cũng không giải quyết được.” Ninh Dạ tức giận nói.
“Biết rồi!” Thiên Cơ rất không vui, lại ngửa lên trời phun ra một ngọn lửa, rất có phong phạm Tam Vị chân hỏa, tiếc là thời gian tu hành ngắn ngủi, phun được hai cái là hết.
Triệu Hâm Thành la hét: “Đừng giết ta, ta có bảo vật xin được dâng lên.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Giết ngươi, của ngươi cũng là của ta.”
Túi giới tử của con trai Ngũ Hoàn Thượng Nhân đã rơi vào tay y, nhưng mở ra xem cũng chẳng có mấy đồ tốt.
Nói đúng hơn, không phải đồ đạc trong đó không tốt, chẳng qua không lọt mắt Ninh Dạ.
Triệu Hâm Thành hô to: “Là Nguyên Từ sơn! Chỉ ta mới biết nó ở đâu!”
“Nguyên Từ?” Cuối cùng Ninh Dạ cũng rung động.
Nguyên Từ là vật liệu luyện bảo vật hiếm có.
Hiện giờ Ninh Dạ không có hứng thú với pháp bảo bình thường, nhưng Nguyên Từ sơn rất có ích đối với Thiên Cơ điện.
Bao giờ Thiên Cơ điện đã được Ninh Dạ phát triển thành một thần khí cơ quan siêu cấp, bất luận là ai, một khi bị nhốt vào Thiên Cơ điện, Ninh Dạ có thể nắm lợi thế địa hình. Đừng tưởng y nói mình không đánh được Quân Bất Lạc, nhưng nếu Quân Bất Lạc bị nhốt vào Thiên Cơ điện đánh với Ninh Dạ, có lẽ Quân Bất Lạc cũng không phải đối thủ.
Nhưng Thiên Cơ điện vốn đã rách nát, năng lực phong tỏa không gian không đủ, vì vậy Quân Bất Lạc có thể bỏ trốn.
Bao giờ không gian trong Thiên Cơ điện ổn định là nhờ Tham Tinh, nhưng Ninh Dạ định xử lý tai họa này, giao hết cho Thiên Cơ hấp thu, tức là hắn cần thứ khác ổn định không gian.
Nguyên Từ có thể làm được!
“Là Nguyên Từ sơn!” Triệu Hâm Thành hô to: “Cả một ngọn núi mang mỏ Nguyên Từ! Chỉ có ta biết nó ở đâu, thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Không cần.” Ninh Dạ đã giơ tay ra, đặt lên đầu Triệu Hâm Thành.
Thi triển Tiệt Thiên thuật!
Tiệt Thiên thuật Ninh Dạ nhận được từ chỗ Vong Ưu tiên bà, tuy không thể trực tiếp tìm tòi ký ức nhưng có thể ảnh hưởng tới tâm trí, lại kết hợp với Tiệt Thiên thuật của bản thân Ninh Dạ là có thể trực tiếp tìm kiếm trong phạm vi nhất định.
Tu vi của Triệu Hâm Thành này còn kém hơn Ninh Dạ, đối phó với hắn hoàn toàn không khó khăn gì, vì vậy Ninh Dạ trực tiếp cưỡng ép tìm kiếm, chẳng bao lâu sau đã tìm được ký ức liên quan tới Nguyên Từ sơn.
Quả nhiên thằng nhãi này nói có chỗ dối trá.
Thật ra hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Nguyên Từ sơn mà chỉ biết phương hướng đại khái, thậm chí không thể xác nhận thật giả, nhưng chỉ như vậy thôi đã rước phải họa sát thân.
Tiệt Thiên thuật tốt hơn Thực Tâm công của Phong Đông Lâm rất nhiều, không gây ra di chứng đối với nguyên thần. Khổ nỗi kẻ này kém may mắn, sau khi nhận được ký ức của hắn, Ninh Dạ thu tay nói: “Giết!”
Thiên Cơ phun một luồng ma hỏa, trực tiếp phân giải kẻ này.
Lúc này Ninh Dạ mới hạ xuống dưới đất.
Trên đường phố, Tạ Uyển Nhi vẫn đang ôm thi thể phu quân.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Thấy Ninh Dạ chậm rãi hạ xuống, không trung không còn động tĩnh, cô biết chuyện gì vừa diễn ra, cúi người nói: “Đa tạ thượng tiên đã báo thù cho phu quân của ta.”
Ninh Dạ thở dài: “Dẫu sao cũng là người tu tiên gây họa, chỉ tiếc là cuối cùng không cách nào tránh khỏi.”
"