← Quay lại trang sách

Chương 675 Đại đạo không đơn giản 1

Thiên Cơ đã hiện hình, cũng thẳng thắn không trở lại Thiên Cơ điện nữa, trực tiếp nói: “Ta không hiểu.”

“Hả?”

“Vì sao người tu tiên lại đối xử với phàm nhân như vậy? Chẳng phải tiên môn luôn hô hào bảo vệ phàm nhân à?”

“Nếu không hô hào như vậy thì phàm nhân khéo chẳng còn. Nhưng chỉ hô hào thì có tác dụng gì?” Ninh Dạ cười lạnh: “Chỗ đáng quý của con người là tự kiềm chế, khổ nỗi lại không biết tự kiềm chế. Linh lực chính là căn nguyên của tai họa này. Cũng là một khi mang vũ khí, lòng tự có sát tâm. Một người chỉ cần có lực lượng siêu phàm vượt ngoài phàm nhân, sẽ rất dễ càn rỡ, đắc chí, mất đi chính mình.”

“Nhưng ngươi thì không.”

“Một trăm người tu tiên, chỉ cần một kẻ gây họa thôi đã là đại họa rồi. Huống chi chuyện ức hiếp như vậy sẽ tạo thành thói quen, lại nhu ôn dịch không ngừng lan truyền, mà giới hạn cũng càng ngày càng hạ thấp.”

Lúc đầu, người tu tiên tu đức, tôn trọng bảo vệ.

Thế nhưng tiên nhân là tiên nhân, bọn họ có linh lực cường đại, chắc chắn sẽ được phàm nhân tôn thờ, như vua chúa cổ đại. Sống lâu ngày trong bầu không khí như vậy, tâm trí sẽ lặng lẽ thay đổi, rất nhiều chuyện vốn cho là không đúng nhưng dần dà lại thành thói quen.

Kể cả Ninh Dạ cũng bị ảnh hưởng!

Ít nhất trong những chuyện vặt y dùng nô bộc gì đó mà không thấy ngại ngùng gì, còn trong quá khứ, thời đại y từng sinh sống, con người là bình đẳng.

Ninh Dạ không thật sự sa đọa là vì y thấy nhiều, trong lòng tự thấy cảnh giác, ngoài ra còn có liên quan tới hoàn cảnh của y. Y không thật sự hưởng thụ lợi ích của ‘kẻ bề trên’, không thể làm bừa như vậy, lý tưởng và đạo đức vẫn luôn ràng buộc y.

Nhưng ai dám chắc tương lai y sẽ không thay đổi?

Con người luôn thay đổi.

Người thay đổi, hoàn cảnh cũng thay đổi theo.

Từ đặc quyền nho nhỏ, sau lại thành thói quen, phát triển thêm đặc quyền mới, dần dần biến thành tình hình coi phàm nhân như rơm rác.

Vì vậy, đây không phải chuyện lạ lẫm gì.

Trong một thế giới tiên nhân tồn tại cả vạn năm, nếu người tu tiên còn chung sống bình đẳng với phàm nhân, đó mới là lạ.

Về mặt bản chất đây là chênh lệch lực lượng giữa hai giai cấp.

Khi giữa người với người không có chênh lệch thực lực khổng lồ, mọi người cần ràng buộc đạo đức, cần lôi kéo công chúng.

Còn khi một người tu tiên có thể dễ dàng giết chết ngàn vạn người, tất cả mọi hạn chế đều không còn tồn tại.

Bao giờ phàm nhân tồn tại được đã là kết quả của sự ràng buộc cưỡng ép từ các đại môn phái, nhưng thi thoảng vẫn có những đợt “giết chóc nho nhỏ”, chẳng mấy chốc sẽ không còn ai để trong mắt.

Nghe Ninh Dạ nói xong, Tạ Uyển Nhi uất ức khó tả: “Chẳng lẽ không thể thay đổi điều này?”

“Trừ phi ngươi có thực lực cường đại, khiến tiên phàm cách biệt vĩnh viễn.” Ninh Dạ trả lời.

Năm xưa ở phế tích Vô Thường, Ninh Dạ đã nói với chuyện này, giờ y lại nhắc đến.

“Tiên phàm cách biệt vĩnh viễn?” Hai mắt Tạ Uyển Nhi sáng bừng lên: “Có làm được không?”

“Chỉ cần có linh lực là có thể làm được.”

“Vì sao xưa nay chưa từng có người nào làm vậy?” Tạ Uyển Nhi không hiểu.

“Bởi vì rất nhiều người đạt tới bước đó là không muốn làm.” Ninh Dạ trả lời: “Tu tiên cần trải qua ngàn vạn khổ ải, khó khăn lắm mới đạt tới chí cao nhưng lại phải ngăn cách tiên phàm, từ bỏ trở thành người trên người, có mấy ai chịu?”

Nói tới đây, Ninh Dạ dừng lại một chút: “Khi xưa bị áp bức, sau này vươn lên làm chủ nhân, thường sẽ đối xử với người dưới càng hung ác. Vì vậy, nếu nghĩ theo phương diện này... phàm nhân cũng không đáng đồng tình.”

Phàm nhân không đáng đồng tình?

Tạ Uyển Nhi giật mình nhìn Ninh Dạ.

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời khẳng định: “Phàm nhân, tiên nhân đều là người. Tất cả tội lỗi đều do con người gây ra. Tiên nhân đương nhiên có tội, phàm nhân chẳng lẽ lại không? Không thể vì phàm nhân là bên chịu áp bức nên ngây thơ cho rằng phàm nhân là người tốt. Có rất nhiều phàm nhân từng nhận được cơ duyên trở thành đại năng, nhưng bọn họ cũng chẳng làm gì cho phàm nhân. Vì vậy, có một số tội nghiệt, chung quy là do bản thân tạo thành.”

Tạ Uyển Nhi há hốc miệng, đờ đẫn trong chốc lát rồi quỳ xuống dập đầu: “Xin tiên nhân nhận ta làm đồ đệ. Tạ Uyển Nhi xin thề nếu may mắn thành tiên chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để ngăn cách tiên phàm!”

“Ồ? Sao ngươi chắc chắn ta sẽ đồng ý làm vậy?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Tạ Uyển Nhi kiên quyết nói: “Uyển Nhi hiểu, tiên nhân nói vậy thì chắc chắn có chí nguyện như vậy. Ít nhất... hiện tại người có chí nguyện như vậy. Uyên Nhi xin được tuân theo ý chí của tiên nhân, nỗ lực để ngăn cách tiên phàm. Nghiệt của phàm nhân, cứ để phàm nhân giải quyết!”

Ninh Dạ nghe vậy trầm mặc: “Nghe cũng không tệ, nhưng làm sao ta biết được tương lai ngươi có thay đổi hay không.”

"