Chương 677 Người và tự nhiên 1
Chuyện này cũng khiến y từ từ hiểu được loại người như Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, hiểu rằng sau khi tu vi đạt tới mức độ nhất định, đúng là có thể không động não.
Hay nên nói, mục đích của việc đạt tới thực lực cường đại, chính là để thoát khỏi tính toán của ruồi muỗi chó mèo.
Ninh Dạ chỉ có thể tung hoành dưới cảnh giới Vô Cấu mà tâm tính đã như vậy, tâm tính của loại người như Nhạc Tâm Thiện càng dễ tưởng tượng.
Nhưng chính vì ý thức được điều này, Ninh Dạ càng cảnh giác hơn với bản thân, tuyệt đối không thể sơ ý trong chuyện này.
Nhưng nghĩ như vậy lại tự mâu thuẫn với theo đuổi tiêu dao tự tại của bản thân, y không khỏi cười nói: “Quả nhiên con người luôn là mâu thuẫn. Thôi vậy, để đạo tâm kiên định, ta nên đơn thuần hơn một chút thì hơn.”
Thiên Cơ trợn mắt khinh thường: “Ngươi đơn thuần vì đơn thuần, không phải bản tính tự nhiên, chỉ là ảo tưởng.”
Hiếm khi Ninh Dạ bị Thiên Cơ trách móc, quan trọng nhất là nó nói có lý, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời ra sao, không khỏi cười lớn: “Nói cũng đúng. Thế nhưng ai cũng nói: “Đại đạo chí giản, chỉ có đạo tâm là khó khăn. Ta có quá nhiều tâm tư, bất lợi trong chuyện lên tận cùng thiên đạo, đây cũng là phiền phức. Dẫu sao cũng không thể biến mình thành ngớ ngẩn được?”
Thiên Cơ bèn nói: “Theo ta thấy đây chỉ là bốc phét, toàn mấy lời nói nhảm.”
“Ồ?” Ninh Dạ cảm thấy hứng thú: “Chuyên tâm mới có thể thành công, đây là chân lý tu tiên, nhưng xem ra ngươi có suy nghĩ khác?”
Thiên Cơ trả lời: “Xưa nay ngươi không phải người chuyên tâm, nhưng vẫn lĩnh ngộ được rất nhiều đạo pháp?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không giống, quang đạo của ta tới từ Nguyên Cực Thần Quang, huyễn đạo tới từ Vạn Cổ liễu, cực chiến nhị đạo tới từ Cực Chiến đạo, đao đạo bình thường, thậm chí còn chưa tới mức ngộ đạo, đều là dựa vào ngoại vật chứ không phải bản thân đột phá.”
Đây cũng là khúc mắc của Ninh Dạ, sự trưởng thành của y đa phần là nhờ tài nguyên. Nhưng sau khi tu vi đạt tới Vạn Pháp, còn muốn tiến bộ thì phải có con đường riêng của mình, không thể dựa vào ngoại vật được nữa.
Vì vậy Ninh Dạ mới phải tu luyện bản thân, để tâm thần chuyên chú.
Nhưng Thiên Cơ vẫn lắc đầu: “Thiên địa mênh mông, phức tạp vô hạn, cái câu đại đạo chí giản gì đó, ta thấy không tin. Ta cảm thấy cách làm vốn có của ngươi, nghiên cứu chân lý của mọi chuyện, tìm hiểu nguyên lý, truy tìm bản chất, đó mới là chính đạo.”
“Ồ? Sao ngươi lại nói vậy?” Ninh Dạ hỏi.
“Vì ta là quái vật, quái vật sinh ra từ khí vận thiên địa, bản thân chính là đạo.” Thiên Cơ ngạo nghễ đáp: “Bí ẩn của thiên địa mênh mông vô hạn, đạo tâm thuần túy là thái độ theo đuổi chân lý của thiên địa chứ không phải phương pháp. Đạo chân chính là phải phức tạp bao la, đại đạo không hiển lộ, thật ra không phải không xuất hiện mà là quá phức tạp, các ngươi vốn không thể hiểu nổi. Còn nơi đại đạo hiển hóa, thật ra không phải hiển hóa mà là thể hiện chân lý của phương diện nào đó một cách tỉ mỉ cho thế nhân chứng kiến, cho nên mới dễ cảm ngộ.”
“Ồ? Còn có thể nói như vậy được à? Đúng là thú vị.” Ninh Dạ tự nhủ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy có lý.
Tốt xấu gì y cũng là kẻ xuyên việt, chẳng qua mấy năm nay luôn cố gắng tu hành, dần dà quên đi chuyện xưa, ít khi nhớ tới.
Lúc này nghe Thiên Cơ nói như vậy chỉ cảm thấy rất có lý. Thế giới trước kia và thế giới hiện tại tuy có văn minh khác biệt, thế giới khác biệt, nhưng một số phương diện lại là khác đường mà chung đích, đều có nguyên tắc riêng. Chẳng qua một bên dùng thiết bị, một bên dùng con người.
Chân lý của thiên địa chưa bao giờ là đơn giản, đơn giản chỉ là thái độ của con người. Nhưng nếu dùng yêu cầu đối với con người để cân nhắc về kết quả, đó là sai lầm.
Cuối cùng vẫn là do Ninh Dạ ở trong Hắc Bạch thần cung quá lâu, bị ảnh hưởng nặng nề, bất tri bất giác thay đổi tư duy của y. Ngược lại Thiên Cơ không theo đuổi tiến bộ, suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ, bản tính chất phác, nhưng vẫn giữ được cảm xúc của quái vật.
Chân lý của thiên địa này ảo diệu vô cùng, không phải chỉ nói một câu là tả rõ, đây là cảm nhận sâu sắc của hắn. Sau khi giảng giải cho Ninh Dạ, trong lòng hắn bỗng thấy khoáng đạt.
Hải ngoại tiên sơn, mây khói mịt mờ.
Ninh Dạ ngồi đàng hoàng trên đỉnh, bốn phía có tầng mây lơ lửng, lúc lên lúc xuống, biến hóa thất thường, lúc biến thành muông thú phi nhanh, khí thế hiên ngang; lúc sau lại hóa thành ngàn vạn mỹ nữ, nhảy múa uyển chuyển, cảnh đẹp cõi trần.
Trong rất giống Yên Vũ Trọng Lâu của Ninh Dạ, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Vì từ đầu đến cuối, Ninh Dạ không hề sử dụng bất cứ pháp lực nào.
Tâm tượng!
Hình ảnh từ tâm!
Lúc này suy nghĩ của Ninh Dạ lại thay đổi, cảnh tượng cũng biến hóa theo, không ngờ lại trở lại Thiên Cơ sơn năm xưa, cảnh tượng Thiên Cơ môn bị hủy diệt.
"