← Quay lại trang sách

Chương 676 Đại đạo không đơn giản 2

Tạ Uyển Nhi lắc đầu: “Uyển Nhi cũng không biết, nhưng Uyển Nhi sẽ luôn nhắc nhở bản thân không được quên đi chuyện hôm nay, chí nguyện tu tiên không thể vứt bỏ. Nếu có ngày nào đó Uyển Nhi thay tâm đổi tính, xin tiên nhân ban cho ta cái chết!”

“Chết? Một chữ chết nói thì đơn giản, chỉ e tới lúc đó sẽ không hợp tác như vậy.” Ninh Dạ than thở.

Sau khi suy nghĩ, y nói: “Nhưng nếu ngươi đã muốn tu tiên, ta cũng có thể xem xét cho ngươi cơ hội.”

Tạ Uyển Nhi vui mừng: “Đa tạ tiên nhân chỉ điểm!”

Ninh Dạ chỉ đằng sau: “Ra khỏi hòn đảo này, đi theo hướng đông là có thể tới một nơi, gọi là Vân Tuyệt cổ địa. Chỉ cần ngươi dựa vào sức mình đi tới đó, tìm một người tên là Thư Vô Ninh, cô ấy sẽ dẫn ngươi nhập môn.”

“Vâng!” Tạ Uyển Nhi đáp ứng.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Từ đây tới Vân Tuyệt cổ địa khoảng cách ba trăm ngàn dặm, đường xá xa xôi, cho dù đi cả mười năm cũng chưa chắc tới được nơi, càng không nói tới dọc đường nguy hiểm, có biết bao tai họa có thể gặp phải. Còn nếu ngươi ở lại nơi này, ít nhất có thể yên ổn trải qua nửa phần đời còn lại... Chuyện ngày hôm nay, dẫu sao cũng không nhiều.”

Tạ Uyển Nhi trong lòng run rẩy, nhưng cuối cùng cô dập đầu lia lịa: “Tạ ơn tiên nhân chỉ điểm, Uyển Nhi tuyệt đối không hối hận.”

“Được rồi, đường ở dưới chân, đi thế nào là ở chính ngươi.” Nói xong Ninh Dạ và Thiên Cơ bay khỏi.

Sau khi xong việc ở đây, Ninh Dạ bồng bềnh rời khỏi, còn Tạ Uyển Nhi có tìm được tới Vân Tuyệt môn hay không, y cũng không hỏi đến.

Mấy năm nay trải nghiệm nhiều, tu vi tăng trưởng, tâm tính cũng dần dần siêu phàm thoát tục. Tuy không tới mức coi mạng người như cỏ rác, nhưng y cũng cho rằng con người cần không ngừng tự cường. Đã chỉ đường cho Tạ Uyển Nhi rồi, giờ đi ra sao phải xem bản thân cô ấy.

Còn Ninh Dạ, y phải tìm kiếm con đường của mình. Còn Nguyên Từ sơn kia vị trí không rõ ràng, y cũng không vội vàng tìm kiếm.

Sau khi Ninh Dạ rời khỏi không bao lâu, trên bầu trời Lưỡng An đảo xuất hiện một người.

Người này mặc bộ áo bào màu tím, trên áo bào thêu từng chiếc vòng. Lúc phi hành trên không thì những chiếc vòng không ngừng qua lại trên áo bào tím, thậm chí còn phát ra âm thanh va chạm, mũi to mắt thâm, tướng mạo khá giống nam nhân áo vàng.

Lúc này hắn bay vài vòng trên không trung, thậm chí còn ngửi mấy cái, lẩm bẩm: “Chính là chỗ này, không thấy con ta, chẳng lẽ...”

Hắn hơi biến sắc, trong lòng biết chắc con trai đã gặp bất trắc, cố nén nỗi đau, chỉ tay vào không trung: “Hồi tưởng!”

Sau đó chỉ thấy mây gió nổi lên khắp bốn phương, một bức tranh đã xuất hiện trong mắt người áo tím, chính là cảnh nam nhân áo vàng giao chiến nhưng dung mạo của đối thủ lại rất mơ hồ, không thể nhìn ra được.

“Sao lại không thể thôi diễn được kẻ này?” Thấy người trong hình như khói như sương, khó lòng nhìn thấu, thậm chí bản thân hắn ra tay cũng bị một luồng linh lực thần bí che lấp, trong lòng nam nhân áo tím nghi hoặc không thôi.

Nhưng hắn vẫn nhận ra tuy không thể thôi diễn thân phận kẻ này nhưng vẫn thấy được đối phương chỉ có tu vi Vạn Pháp, chẳng qua thần thông cực kỳ cường đại.

Đột nhiên một cảnh tượng lọt vào mắt hắn, thân thể nam nhân áo tím chấn động.

""Yên Ba Vụ Ẩn thần thông?""

Không ngờ kẻ giết con trai mình lại dùng Yên Ba Vụ Ẩn thần thông?

Đây là thần thông của Yên Vũ lâu, sao người này lại biết?

Đúng lúc đó nam nhân áo vàng cũng kêu lên, giọng nói của người kia vọng lại: “Không phải hiểu lầm... Mộc Linh điểu, Hỏa Phượng hoàn? Hóa ra là đệ tử của Ngũ Hoàn Thượng Nhân, à không, là con trai... quay lại cho ta...”

Sau đó chỉ thấy nguyên thần của con trai đã rơi vào tay người kia.

Thấy cảnh này, nam nhân áo tím biết con trai mình không thể may mắn sống sót, trong lòng tuyệt vọng.

Mắt thấy không thể nhận ra thân phận của đối phương, trong long không khỏi đau đớn, đột nhiên hạ quyết tâm, lấy ra một ống coi bói, trong ống có ba quẻ bói cổ xưa.

Gương mặt nam nhân áo tím toát lên vẻ tiếc nuối, đồng thời nắm lấy cái ống, lặng lẽ tính toán.

Đột nhiên một quẻ bói bay ra, nam nhân áo tím phun ra một ngụm tinh huyết, quẻ bói tan thành khói, hóa thành một điểm sáng hạ xuống chỗ trồng. Nam nhân áo bào tím hít một hơi dài, đột nhiên tâm thần thanh minh, tự thấy gì đó, nhìn theo hướng Ninh Dạ rời khỏi.

Chỉ dẫn trong cõi u minh chính là vị trí của hung thủ.

Nam nhân áo tím lạnh lùng nói: “Xem ngươi trốn đi đâu!”

Nói xong hùng hổ đuổi theo.

❖ ❖ ❖

Ninh Dạ không biết Nguyên Cực Thần Quang của mình lưu lại manh mối cho Ngũ Hoàn Thượng Nhân.

Đương nhiên cho dù có biết y cũng không để ý, cùng lắm lại giết một trận mà thôi.

Theo tu vi tăng cường, thực lực tăng cường, hào khí trong lòng Ninh Dạ cũng tăng thêm, dưới Vô Cấu, đúng là không thể khiến y kiêng kỵ.

"