Chương 727 Cưỡng ép 2
Tuy Dương Chí Thiện không phải người tốt nhưng cũng có chút trách nhiệm với Ma môn, biết không thể kéo tai họa về nhà nên chấp nhận chạy bên ngoài.
Kết quả là bị truy sát liên tục không ngừng nghỉ.
Hắn chỉ cần ngồi xuống điều tức trong chốc lát là lập tức cảm nhận được khí tức phía sau nhanh chóng áp sát - Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không che giấu khí thế bản thân chính là để cho hắn chạy, cũng để cho các loại tiên pháp như Phụ Cốt triền tiếp tục phát huy tác dụng, khiến hắn suy yếu thêm.
Cũng như săn bắt, trước hết phải khiến đối phương tiêu hao tới mức cạn kiệt rồi mới ra tay.
Chuyện này khiến cho đôi bên tuy chưa giao chiến kịch liệt nhưng lại giao thủ trong vô hình không biết bao nhiêu lần.
Để tránh né, Dương Chí Thiện chỉ có thể chạy ra ngoài Hải Châu.
Rời khỏi Hải Châu, Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không thể hung hăng ngang ngược truy sát bản thân nữa, Dương Chí Thiện nghĩ.
Tốt nhất là tới chỗ nào bất hòa với Yên Vũ lâu.
Mà gần Hải Châu nhất lại bất hòa với Yên Vũ lâu, chính là Mặc Châu.
❖ ❖ ❖
Phía nam Mặc Châu.
Tĩnh An thành.
Trên bầu trời, một luồng sáng lướt qua.
Dương Chí Thiện đã bay tới nơi này, đừng lại một thoáng.
Nơi này là địa điểm quan trọng ở phía nam Mặc Châu, xua nay quan hệ giữa Hắc Bạch thần cung và Yên Vũ lâu không hòa thuận, chắc Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử sẽ cẩn thận hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Dương Chí Thiện đang định hạ xuống dưới tìm chỗ né tránh, lại nghĩ cách chậm rãi loại bỏ các loại chú pháp trên người, chợt nghe tiên phong xao động, một người bay lên tầng mây, nhìn về phía mình, phát ra tiếng cười lạnh âm hiểm: “Dương đại chưởng giáo, đã lâu không gặp.”
Dương Chí Thiện sững sờ: “Vu Vô Cữu?”
Trấn Nam Sứ của Hắc Bạch thần cung - Vu Vô Cữu, cũng là cường giả tu vi Vô Cấu, nhưng hiển nhiên vẫn kém xa Dương Chí Thiện.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Vu Vô Cữu, trong lòng Dương Chí Thiện trầm xuống.
Hắn biết tính cách hèn hạ của đám người Hắc Bạch thần cung, nếu không tự tin thì Vu Vô Cữu đã không hiện thân.
Hắn dám xuất hiện chứng tỏ có chỗ dựa.
Vấn đề là nhìn dáng vẻ hắn, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.
Dương Chí Thiện không thể hiểu nổi, vì sao hắn biết mình sẽ tới.
Hắn bèn lạnh nhạt nói: “Nếu dám ngang nhiên đối diện với bản tôn như vậy, chắc không chỉ có mình ngươi. Còn những ai nữa? Hà Sinh Mặc? Lôi Trường Sinh? Vệ Xuân Nguyên? Hay là Khương Hồng Hào?”
Trong lúc nói câu này trong lòng hắn vẫn ôm hy vọng, đối phương chỉ tới đây một mình.
Nhưng thấy mây gió nổi lên bốn phía, trên bầu trời đã xuất hiện ba người.
Phía đông một người, mặt tím râu dài, mắt như chuông đồng, tay cầm Ngũ Lôi tháp, chính là Lôi Cức Thiên Tôn - Lôi Trường Sinh.
Phía tây một người, nam tử mặt trắng, phong thái tự nhiên, tay cầm Kinh Vân phiến, chính là Vô Hoa Thiên Tôn - Vệ Xuân Nguyên.
Hướng chéo phía bắc một người, mặt như quả táo lớn, thân hình cao to cường tráng, nửa người trên để trần nhưng chỉ thấy một đống thịt mỡ, chính là Đại Đỗ Thiên Tôn - Khương Hồng Hào.
Tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung đồng thời ra mặt, trong lòng Dương Chí Thiện như rơi vào đáy vực.
Xa hơn chút nữa, bốn phía xuất hiện thêm cả Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Vạn Pháp Lão Tổ, Thần Tiêu Lão Tổ, một loạt Vô Cấu.
Tuy bọn họ không phải đối thủ của Dương Chí Thiện, nhưng bao vây phía ngoài, ngăn cản Dương Chí Thiện chạy trốn lại không thành vấn đề.
Mà xuống dưới chút nữa, không ngờ Hắc Bạch đại trận đã phát động, hình thành một vòng phòng hộ phía ngoài cùng.
Trên trời dưới đất tầng tầng bao vây, chỉ có thể nói thời khắc này Dương Chí Thiện đã rơi vào muôn trùng vây, không còn cách nào bỏ trốn.
Thấy cảnh này, Dương Chí Thiện không khỏi tuyệt vọng.
Hắn cười thảm một tiếng: “Trước khi động thủ, có thể hỏi một câu không? Làm sao các ngươi biết ta tới đây?”
Phong Đông Lâm ở phía xa cười nói: “Đương nhiên là có người đoán ra hướng di chuyển của ngươi. Nếu ngươi chịu ở lại chờ, chắc sẽ thấy hắn nhanh thôi.”
Dương Chí Thiện nhớ lại người trẻ tuổi bí ẩn mà mình từng thấy trong không gian Nguyên Từ sơn.
“Hóa ra là thằng nhãi đó, Lôi Trường Sinh, ngươi nhận một đồ đệ tốt đấy!” Dương Chí Thiện hung hăng nhìn Lôi Trường Sinh.
Lôi Trường Sinh nở nụ cười: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên hắn lừa ngươi xoay vòng vòng. Tuy người này không phải đồ đệ của ta, nhưng sau chuyện này, lão phu cũng không ngại nhận hắn làm đồ đệ.”
Không phải đồ đệ của hắn?
Ninh Dạ?
Ninh Dạ từng nghe tới cái tên này nhưng không ngờ nổi lại là y.
Hắn hung hăng nói: “Hóa ra là hắn, hình như là nhân tài mới nổi trong Trường Thanh giới mấy năm nay, hóa ra là thua trong tay hắn. Được được, có thể ra đi trong tay nhiều người như vậy, bản tôn có chết cũng không oan.”
Nói xong đã chuẩn bị để liều mạng.
Không ngờ Lôi Trường Sinh lại nói: “Ai bảo chúng ta định giết ngươi?”