← Quay lại trang sách

Chương 728 Đại cục 1

Hả?

Dương Chí Thiện ngơ ngác: “Ngươi có ý gì? ’

Lôi Trường Sinh duỗi tay ra: “Xích Nhiêm Tử là huynh đệ của ta, ngươi giết huynh đệ tốt của ta, ta không thể không làm chủ cho hắn. Ngươi giao Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng, Chí Ác kiếm ra đây, bản tôn đảm bảo lần này sẽ tha cho ngươi không chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Dương Chí Thiện kinh hãi.

Hắn không để ý tới Lạc Thủy đan thư với Tùng Minh cổ đăng mà là người của Hắc Bạch thần cung lại chịu bỏ qua cho hắn.

Dương Chí Thiện làm ác cả đời, gian trá xảo quyệt nhường nào, làm sao lại tin lời Lôi Trường Sinh, chỉ coi là hắn cố ý nói dối lừa mình, bèn cười lạnh đáp: “Muốn dụ ta giao thần vật để giết ta dễ dàng hơn à?”

“Không phải không phải.” Vệ Xuân Nguyên bên cạnh phe phẩy cây quạt, lắc lư cái đầu: “Nói không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi. Nếu giết ngươi, ai đi giết Nam Ca Tử với Thủy Tinh Tử đây?”

Dương Chí Thiện ngẩn ra, giờ mới hiểu ý đồ của họ.

Hóa ra bọn chúng muốn mình và Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử giao chiến lưỡng bại câu thương.

Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng có lý, Hắc Bạch thần cung có đầy đủ lý do bỏ qua cho mình.

Hắn cũng là người quyết đoán, lập tức nói: “Không thể giao Chí Ác kiếm cho các ngươi, hai thứ còn lại thì được, bằng không bản tôn thà đánh đến chết.”

Lôi Trường Sinh cũng không lấy làm lạ, gật đầu nói: “Thôi được, đợi ngươi và Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử đồng quy vu tận, chúng ta tới mò xác cũng thế thôi.”

Câu nói này khiến Dương Chí Thiện tức tới mức muốn hộc máu, cho dù biết là bẫy nhưng chỉ có thể nhảy vào.

Hắn lập tức ném ra Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng.

Lôi Trường Sinh phất ống tay áo, cuốn một cái lấy đi thần vật.

“Giờ ta đã đi được chưa?” Dương Chí Thiện hỏi.

“Đừng vội đừng vội, chờ thêm chốc lát.” Lôi Trường Sinh mỉm cười.

Đương nhiên Dương Chí Thiện biết hắn bảo chờ cái gì.

Quả nhiên một lát sau Lôi Trường Sinh vung ống tay áo: “Đi đi!”

Mọi người lập tức rời khỏi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, phía xa Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử đã giết tới. Dương Chí Thiện lập tức thi triển Ảnh Độn, không ngờ lại phát hiện thân thể nặng nề, không thể sử dụng độn thuật.

Chết tiệt, là Vệ Xuân Nguyên.

Tên chó má này là kinh tởm nhất, lẳng lặng thi pháp khiến uy năng Ảnh Độn của mình suy giảm, chỉ có thể quay đầu lại bay về phía xa.

Dương Chí Thiện vừa chạy, Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử tiếp tục truy đuổi, từ đầu đến cuối bọn họ không hề phát hiện còn một loạt đại lão ẩn thân gần đó.

Thấy ba người rời khỏi, Lôi Trường Sinh thở dài một tiếng: “Đáng tiếc đáng tiếc.”

Bên cạnh Lôi Trường Sinh đã xuất hiện thêm một người, chính là Ninh Dạ.

Với tốc độ của Dương Chí Thiện, đương nhiên Ninh Dạ không thể nhanh hơn hắn được.

Nhưng Dương Chí Thiện tránh né truy tung, hết chạy đông lại chạy tây chứ không phải đi thẳng, còn Ninh Dạ thông qua cảm ứng Hắc Ma phiên đã đoán chắc chắn hắn sẽ tới Mặc Châu.

Chính vì vậy, Ninh Dạ lập tức thông báo cho Hắc Bạch thần cung.

Y không giấu giếm mọi người, nói thẳng là mình giả mạo đồ đệ của Lôi Trường Sinh, lừa gạt Xích Nhiêm Tử, lấy trộm Nguyên Từ sơn, sau đó tranh thủ cơ hội dụ dỗ hai bên tự giết lẫn nhau.

Cách làm này cực kỳ to gan, bởi vì một khi Dương Chí Thiện nói toạc chuyện mình chứng kiến cung điện thần bí, rất có thể sẽ khiến Thiên Cơ điện bại lộ.

Nhưng có bao nhiêu gia sản thì gan to bấy nhiêu.

Trước đây thực lực của Ninh Dạ không đủ, chỉ sợ thân phận bại lộ.

Còn bao giờ thứ gì cần y cũng có, không sợ mạo hiểm. Cho dù bại lộ thân phận, chỉ cần diệt Yên Vũ lâu, tình thế tám phái giao chiến là không thể tránh khỏi.

Đại thế đã thành, sẽ là thời điểm quật khởi.

Y chán những tháng ngày ăn chờ ở đậu lắm rồi.

Nhưng ngoài ra, Ninh Dạ vẫn hy vọng có thể tận lực che giấu thân phận, còn dễ gây tổn hại đến Hắc Bạch thần cung. Vì vậy nếu có thể che giấu thì y vẫn sẽ che giấu, chuyện này cũng dẫn tới mâu thuẫn, y vừa tiếp tục che giấu thân phận, vừa to gan xuất thủ sẵn sàng chó cùng rứt giậu. Đúng là tình hình hiện tại của y không thích hợp để nói nhiều với bọn Nhạc Tâm Thiện.

Lúc này Ninh Dạ đã cười nói: “Muốn tiêu diệt Yên Vũ lâu, cũng phải đưa ra mồi nhử cần thiết.”

Nhạc Tâm Thiện cười nói: “Thằng nhãi này được lắm, Trường Thanh Cửu Đỉnh đã là thế cục mấy ngàn năm, chẳng ai có cách nào, không ngờ lại khiến một thằng nhóc tu tiên chưa tới hai mươi năm hoàn thành. Yên Vũ lâu đắc tội với ngươi coi như bọn chúng xui xẻo.”

Khương Hồng Hào lại nói: “Ta cứ cảm thấy giết cả ba tên này mới đã nghiền.”

Hắn không nói tốt hơn mà là đã nghiền.

Vì trước khi đến đây Ninh Dạ đã nói với họ, Hắc Bạch thần cung không nên tự ra tay.

Nguyên nhân rất đơn giản.