Chương 732 Mai phục 2
Khác với Hắc Bạch thần cung, Vạn Tiên tông tự biết thực lực có hạn, cho nên rất nhiều chuyện phải suy nghĩ nhiều thêm.
Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Hồng Thường chính là một mình Ninh Dạ đã có thể làm tới nước này, nếu y dựa lưng vào cây đại thụ Hắc Bạch thần cung quay sang đối phó với Vạn Tiên tông thì sao?
Hương Tích Nguyệt lại không nghĩ nhiều như vậy: “Trì Vãn Ngưng là người của Yên Vũ lâu, Ninh Dạ là Bạch Vũ của Thiên Cơ môn, chúng ta nắm được bí mật này, chắc Ninh Dạ sẽ không làm gì chúng ta.”
Nhiếp Hồng Thường cả giận nói: “Ngươi là chưởng giáo một môn phái, sao lại ngây thơ như vậy. Tuy Trì Vãn Ngưng là người của Yên Vũ lâu nhưng lúc trước cô ta chưa từng làm gì cho Yên Vũ lâu. Ninh Dạ lập được đại công cho Hắc Bạch thần cung, cho dù tương lai thân phận của Trì Vãn Ngưng bị lộ tẩy, với công lao của hắn cũng có thể bảo vệ cho cô ả. Thậm chí bản thân Trì Vãn Ngưng có thể phản bội, gián điệp trong các môn phái có thiếu chuyện phản bội đâu. Chắc chắn Trì Vãn Ngưng sẽ tham gia trận chiến diệt Yên Vũ lâu, đó sẽ là cơ hội tốt nhất cho cô ta tẩy trắng bản thân. Còn chuyện Ninh Dạ là vu chỉ là nói miệng không có chứng cứ, Ninh Dạ hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhân, nói la chúng ta vu cáo cho hắn.”
Hương Tích Nguyệt không phải không nghĩ tới, chẳng qua chỉ muốn an ủi sư phụ, không ngờ lại bị giáo huấn một chặp, đành phải nói: “Sư phụ dạy rất đúng.”
Nhiếp Hồng Thường hừ một tiếng: “Ninh Dạ còn nói gì không? ’
Hương Tích Nguyệt cẩn thận nói: “Ninh Dạ nói ba việc. Một là Ma môn đột nhiên xuất hiện rất kỳ quái, hắn cho rằng trong Yên Vũ lâu có người của Ma môn, bảo chúng ta chú ý một chút. Chuyện thứ hai là thúc giục tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Cơ điện. Chuyện thứ ba là bên phía Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử hắn đã phụ trách, đề nghị chúng ta chuẩn bị một chút, một khi hắn báo tin Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử đã chết là lập tức ra tay.”
Ba yêu cầu của Ninh Dạ không hề quá đáng, Nhiếp Hồng Thường cũng không phản bác được gì nhưng cứ có cảm giác uất ức - - rõ ràng chúng ta mới là chủ lực đối phó với Yên Vũ lâu, sao tự nhiên ba gã Niết Bàn đều bị ngươi giải quyết?
Thủ đoạn đã chuẩn bị không phát huy được tác dụng.
Chuyện này khiến Nhiếp Hồng Thường khá khó chịu nhưng lại không tiện nổi giận. Có người xử lý mọi chuyện giúp mình, đây là việc tốt, còn phải cảm tạ, đành nói: “Đành phải vậy thôi.”
❖ ❖ ❖
Tâm Thiện quan tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ ở Hải Châu.
Tâm Thiện quan là môn phái nhỏ, chưởng giáo Tâm Huyền Thượng Nhân chỉ có tu vi Vạn Pháp trung kỳ, nhận ba đồ đệ, hai tối tớ, toàn bộ môn phái chỉ có sáu người, nói là môn phái đã là đề cao.
Nhân lúc Dương Chí Thiện chưa tới, Ninh Dạ chạy lên trên đảo trước, không buồn nhiều lời, trực tiếp lao vào Tâm Thiện quan.
Tâm Huyền Thượng Nhân kia đang tu luyện bên trong, thấy Ninh Dạ xông tới, cảm nhận khí tức đối phương, biết y cũng có cảnh giới Vạn Pháp, không ngờ lại sợ hãi tới mức run lên lẩy bẩy, trực tiếp cúi người nói: “Thượng tiên có gì căn dặn? ’
Không ngờ lại co đầu rụt cổ tới mức này?
Ninh Dạ biết môn phái nhỏ thường bị ức hiếp, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến cũng không khỏi kinh ngạc, trực tiếp nói: “Nhát gan sợ phiền phức tới vậy, ta cũng lấy làm lạ không biết làm sao ngươi lại bảo vệ được Thanh Ngọc Bồ Đề.”
Nghe tới tên Thanh Ngọc Bồ Đề, Tâm Huyền Thượng Nhân lập tức hiểu ra, cười khổ nói: “Hóa ra thượng tiên cũng tới vì Thanh Ngọc Bồ Đề. Ài, mấy trăm năm trước vật mày đã bị cướp khỏi bản môn, đâu còn ở đây.”
Ninh Dạ dùng Tiệt Thiên thuật cảm nhận, đã biết thật giả: “Hóa ra là kẻ biết diễn, đây coi như đạo lý sinh tồn của môn phái nhỏ? Chỉ tiếc là lừa được người bình thường chứ không lừa được người hiểu biết.”
Tâm Huyền Thượng Nhân kêu oan liên tục: “Thượng tiên hiểu lầm rồi, thật sự không có! Không tin thượng tiên có thể lục soát thoải mái!”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không hứng thú với Thanh Ngọc Bồ Đề, thế nhưng Dương Chí Thiện đang cần. Hắn không có kiên trì nghe ngươi ngụy biện đâu.”
Cái gì?
Tâm Huyền Thượng Nhân kinh hãi.
Chưởng giáo Ma môn Dương Chí Thiện?
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ta biết Thanh Ngọc Bồ Đề giấu trên người ngươi, giấu rất tốt. Thế nhưng chẳng tác dụng gì với Dương Chí Thiện đâu, người này lòng dạ độc ác, bất luận hắn có phát hiện ngươi nói dối hay không, chắc cũng tiện tay giết ngươi. Mà hắn đã nhắm thẳng đến đây chứng tỏ đã xác nhận trên người ngươi có Thanh Ngọc Bồ Đề.”
Tâm Huyền biến sắc: “Ngươi nói thật không?”
Ninh Dạ cười nói: “Lần này không gọi thượng tiên nữa à? Cho ngươi một đề nghị, đưa Thanh Ngọc Bồ Đề cho ta mượn một chút, sau đó ta trả cho ngươi. Trong thời gian này ngươi dẫn theo người của ngươi đi mau đi.”
Tâm Huyền giận dữ: “Quả nhiên là âm mưu, ngươi...”