Chương 733 Mời ngài vào rọ 1
Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Dạ đã vung tay, Tâm Huyền Thượng Nhân lập tức bị khống chế. Hắn thầm kinh hãi, không buồn giấu giếm nữa, bộc phát toàn lực, còn thể hiện tu vi Vạn Pháp đỉnh phong.
“Ngươi tưởng ngươi... ặc...”
Chỉ thấy Ninh Dạ ngoắc ngón tay, phất trần trong tay Tâm Huyền Thượng Nhân đã bay lên, rơi vào tay Ninh Dạ.
Y tiện tay kéo một cái, một viên hồng ngọc đã rơi ra khỏi tay cầm phất trần.
Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra ở đây. ’
Lại niết một cái, viên hồng ngọc vỡ nát, xuất hiện một hạt bồ đề màu xanh.
Trên hạt bồ đề còn có cấm chế, nhưng Ninh Dạ dễ dàng giải trừ.
Tâm Huyền Thượng Nhân không ngờ Ninh Dạ lấy được Thanh Ngọc Bồ Đề dễ dàng như vậy. Cấm chế mạnh nhất của môn phái tới tay y lại như không tồn tại. Tâm Huyền kinh hãi, đang định xuất thủ thì Ninh Dạ lại vung tay, vòng xoáy lưỡng nghi đã bọc lấy Tâm Huyền Thượng Nhân, tống hắn ra khỏi đạo quán, bên tai còn vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Mang theo người của ngươi đi đi, sau này ta sẽ trả đồ lại cho ngươi.”
Tâm Huyền Thượng Nhân chỉ cảm thấy bản thân bị Ninh Dạ điều khiển, không cách nào phản kích, biết mình không phải đối thủ của Ninh Dạ, trong lòng thầm kinh hãi, không biết người này dùng thủ đoạn gì. Nhưng nghe Ninh Dạ nói vậy, hắn cũng bắt đầu tin tưởng, đúng là Ninh Dạ không có ý ham muốn bảo vật của hắn.
Hắn không dám ở lại, dẫn theo ba tên đệ tử nhanh chóng rời khỏi.
Trong đạo quan không còn bóng người, Ninh Dạ lắc mình biến hóa, đã biến thành Tâm Huyền Thượng Nhân.
Sau đó thả Thiên Cơ ra, Thiên Cơ dùng thân thể khôi lỗi, đi lại cứng nhắc trong đạo quan, trông như không có tri giác.
Y nhìn bốn phía một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Vẫn thiếu hơi người.”
Nói đoạn tiện tay chỉ một cái, ngọn giả sơn gần đó, một con dê và một con heo ở sân sau đã dồn dập thông linh, còn hóa thành hình người đứng bên cạnh Ninh Dạ.
“Đi làm việc đi.”
Đám người huyễn hóa nghe lệnh, tự cầm chổi đi quét rác.
Thiên Cơ nói: “Như vậy có lừa được Dương Chí Thiện không?”
“Không cần lừa được, trong mắt Dương Chí Thiện, kẻ có thực lực không đủ thì không lọt pháp nhãn, tiểu đạo của tiên môn càng không đáng nhắc tới.”
Nói xong Ninh Dạ đã bắt đầu bố trí trên đảo.
Dương Chí Thiện có cảm giác rất tệ.
Nam Ca Tử truy kích, Hắc Bạch thần cung xuất hiện, tất cả mọi chuyện như có một bàn tay vô hình thao túng, khiến hắn mệt mỏi, khiến hắn gặp nan đề.
Vì vậy, hắn nghĩ tới người trẻ tuổi thần bí trên đảo lúc trước.
Ninh Dạ?
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều do Ninh Dạ sắp xếp?
Nhưng dù sao cũng chỉ là một tên Vạn Pháp mà thôi, cho dù xảo trá đến mấy, dưới thực lực tuyệt đối của bản thân, hắn chỉ có nước bị nghiền thành bột phấn.
Không thể không nói, Dương Chí Thiện nghĩ tới Ninh Dạ, thế nhưng do tự tin về lực lượng của bản thân, hắn vô thức lãng quên y.
Trong mắt Dương Chí Thiện, bây giờ chỉ có Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử.
Người này là thủ lĩnh Ma môn, thủ đoạn giữ mạng tuy không bằng Quân Bất Lạc nhưng tâm tư kín kẽ, sở hữu nhiều pháp môn, sau khi phi hành trên biển mười mấy ngày, cuối cùng cũng mượn ma công lừa dối hai người Nam Ca Tử, bản thân lại tranh thủ cơ hội này bay về phía Tâm Thiện đảo.
Sau khi phi hành một ngày, hắn đã tới đảo.
“Tâm Huyền, mau giao Thanh Ngọc Bồ Đề ra đây!” Dương Chí Thiện hét lớn, đáp xuống Tâm Thiện quan, không khỏi ngây người.
Chỉ thấy Tâm Huyền Thượng Nhân ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, tay cầm phất trần, cúi đầu nói: “Quả nhiên Dương chưởng giáo đã tới? Tuy Thanh Ngọc Bồ Đề có tác dụng làm suy yếu Tình Ti khiên nhưng dù sao cũng không thể giải trừ hoàn toàn. Lại thêm có Ly Hồn dẫn, Trường Ca Cửu kiếm, Thiên Đạo Chính Ấn, Dương chưởng giáo định ứng đối ra sao? Hay là tới Nguyệt Hoa môn cướp Vụ Trung hoa, tới Phong Bình môn cướp Chính Thần ngọc, lại tới Cửu Long tự đoạt Chính Tâm bồ đoàn?”
Dương Chí Thiện nghe vậy ngạc nhiên: “Sao ngươi biết mấy thứ này? Ngươi là ai? Ngẩng đầu lên!”
Với tu vi của hắn, đương nhiên có thể nhận ra trên người Tâm Huyền này có tác dụng của tiên pháp, nhưng không thấy được hình dáng nên cũng không tiện phán đoán xem là pháp thuật gì, có tác dụng gì. Nhưng giờ phút này nghe đối phương nói vậy, trong lòng hắn đã cảm thấy không ổn.
E là lần này mình lại gặp chuyện rồi.
“Tâm Huyền Thượng Nhân” thở dài một tiếng nói: “Dương chưởng giáo, ngươi còn chưa hiểu hay sao? Ngươi tới đây đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi. Lão hủ chỉ là mồi nhử, giờ ngươi đã lên đảo, muốn ra ngài e là rất khó.”
Dương Chí Thiện thầm hô không ổn, lại nhìn bốn phía, đã thấy trên đảo dâng lên khí tức đại trận.
Dương Chí Thiện cũng biết trên đảo có trận pháp, nhưng hễ là tiên môn thì thể nào cũng có đại trận bảo hộ, vì vậy khi đến hắn cũng không để ý.
Nhưng lúc này đối phương nói vậy, hắn lập tức ý thức được, e rằng đây không phải trận pháp bình thường.