← Quay lại trang sách

Chương 736 Ảo ảnh của Yên Vũ 1

Vô lý thật!

Thiên Huyễn thuật là bí điển của Ma môn, với tu vi của Dương Chí Thiện chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra.

Ninh Dạ đang mượn ảo trận che giấu, lại có Dạ Thần đan tạo tác dụng ẩn giấu nguyên thần, nhưng cho dù như vậy y vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ Dương Chí Thiện nhận ra mình dùng Thiên Huyễn thuật.

Nhưng vì sao hắn lại không phát hiện?

Hơn nữa hắn có thể phát hiện thực lực của mình cao hơn tu vi, chứng tỏ hắn phát hiện cả tâm pháp nội tình của mình mới đúng!

Cho dù Dương Chí Thiện khổ chiến tới kiệt sức nhưng không thể yếu tới mức đó được.

Ninh Dạ thầm kinh ngạc, ngoài miệng vẫn nói: “Dương chưởng giáo tu vi cao ngút trời, Thường Thư Thành cường đại, chút thủ đoạn của Tâm Huyền sao gạt được ngài.”

Dương Chí Thiện hừ lạnh: “Có thể trấn tĩnh tự nhiên dưới uy áp của ta, sao lại là tu giả Vạn Pháp bình thường được?”

Hóa ra là thế à?

Tức là ngươi không dùng thần thông phát hiện ra mà là dùng phản ứng của ta trước uy áp của ngươi để nhận biết.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Lúc trước y dùng Kinh Trường Dạ bám theo Dương Chí Thiện, thế nhưng từ đầu tới cuối Dương Chí Thiện không không phát hiện ra sự tồn tại của Kinh Trường Dạ.

Đương nhiên là vì sau khi Kinh Trường Dạ xuống nước đã vào Thiên Cơ điện.

Nhưng theo lý mà nói, chỉ riêng thời gian ngắn ngủi hắn ở trên mặt nước, với tu vi của Dương Chí Thiện đáng lý phải phát hiện ra.

Nhưng sự thật là Dương Chí Thiện không chỉ không phát hiện ra Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử mà còn không phát hiện ra Kinh Trường Dạ.

Còn tới bây giờ, hắn còn không nhận ra Ninh Dạ có vấn đề.

Thần thức!

Thần thức của người này có vấn đề!

Tu vi lên tới cảnh giới Niết Bàn, thần thức hùng mạnh tới mức kéo xa ngàn dặm, thần thông thông thiên cũng phải dựa vào thần thức để thi triển.

Nhưng cứ nhìn biểu hiện của Dương Chí Thiện hiện tại, hoàn toàn không giống một cường giả cảnh giới Niết Bàn mà tối đa chỉ ở tầng cấp Vô Cấu. Thật ra thần thông chân chính của hắn là dùng ma khu thi triển, cái gọi là Chứng Đạo Ma Hài cũng vậy, cũng vì thế nếu đại chiến hắn buộc phải hóa thành Thiên Ma Pháp Thân.

Nhưng vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Dương Chí Thiện không phải bản thể? Không phải Niết Bàn?

Đương nhiên không thể.

Ninh Dạ khẳng định người trước mặt chính là Dương Chí Thiện, uy áp cường đại và cảm giác áp bách nặng nề đó không thể là giả được.

Vậy vì sao hắn lại có thiếu hụt nghiêm trọng như vậy?

Ninh Dạ quan sát kỹ lưỡng hắn, vô thức giải trừ một chút hiệu quả ảo thuật.

Ảo thuật của Ninh Dạ đã đại thành từ lâu, thứ duy nhất có thể phá ảo thuật của y chính là thần thức.

Nếu cố tình quan sát, ảo thuật của y khó mà lừa dối đại lão Niết Bàn quá lâu.

Nhưng bây giờ ảo thuật yếu bớt mà Dương Chí Thiện hoàn toàn không phản ứng.

Ninh Dạ lại triệt tiêu một chút, chỉ thấy Dương Chí Thiện vẫn tự rót trà tự uống, dường như không có cảm giác gì về bên ngoài.

Quả nhiên có vấn đề!

Ninh Dạ nhìn chằm chằm vào Dương Chí Thiện.

Dương Chí Thiện phát hiện ánh mắt khác thường của y: “Sao ngươi lại nhìn ta?”

Ninh Dạ đáp: “Dương chưởng giáo, chỗ ta có một hạt đan dược, có lẽ có thể giảm bớt thương thế của ngài.”

Nhưng Dương Chí Thiện chỉ cười: “Không cần, thương thế của ta không quan trọng. Nhưng còn ngươi... nếu ngươi đã có duyên với ta, ngươi cũng khá hợp tác. Ta thấy tuy ngươi đã già nhưng cũng có chút thiên phú, hay là để ta ban cho ngươi một hạt đan được đi.”

Nói xong đã lấy ra một viên đan được, đưa vào tay Ninh Dạ.

“Đây là...”

“Dưỡng Thần đan của Ma môn, sau khi sử dụng có thể gia tăng cường độ thần hồn, rất có ích cho chuyện vượt ải của ngươi trong tương lai.” Dương Chí Thiện nở nụ cười hiền lành, cứ như thật sự chiếu cố Ninh Dạ.

Trong lòng Ninh Dạ lại dâng lên cảm giác nguy cơ.

Bao giờ ông đây chỉ là một lão già nát rượu, không dịu dàng đáng yêu cũng chẳng xinh xắn động lòng người, đâu có đáng cho ngươi khoản đãi như vậy?

Hơn nữa Ma môn có Dưỡng Thần đan lúc nào? Ma môn dùng thân chứng đạo, thần hồn hóa ma, làm gì có dưỡng thần.

Lại thêm thần thức của ngươi hiện tại, quá có lỗi với danh tiếng Dưỡng Thần đan.

Đợi đã!

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại nhìn Ninh Dạ, ánh mắt đầy phức tạp.

“Sao nào? Không dám dùng à? Sợ bản tôn làm hại ngươi?” Dương Chí Thiện cười híp mắt nói: “Có phải nghĩ nhiều quá không? Với tu vi của bản tôn, nếu muốn hại ngươi, cần gì dùng thủ đoạn này?”

Ha ha, câu này nói với người khác còn có thiên địa.

Ninh Dạ mỉm cười, nhận lấy Dưỡng Thần đan: “Nếu vậy, lão phu xin nhận lấy. Nếu có thể sống sót qua trận chiến lần này, nhất định sẽ lễ bái tạ ơn chưởng giáo trọng thưởng.”

“Không cần lo vấn đề sống sót.” được to: “Trận chiến này, bản tôn sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi.”